Hai tháng sau, Heron Hodgson trở lại Đế Tinh.
Cứ nghĩ có thể nhìn thấy người mà mình thầm yêu mến bấy lâu nay, trong lòng liền tràn ngập ngọt ngào vui sướиɠ.
Heron vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Đồng Mặc.
Gia đình Hodgson và gia đình Rachel có mối quan hệ mật thiết với nhau. Lão Rachel liên hôn chính trị với Mazi - con gái lớn của gia đình Hodgson.
Rachel nổi tiếng là quái vật khổng lồ, Hodgson cũng không phải dạng vừa, hai nhà đời trước phô trương, nhưng đời sau có vẻ khiêm tốn hơn nhiều.
Nhiều thế hệ trôi qua, việc kinh doanh nhà Hodgson vẫn rất giỏi, gần 70% các sản nghiệp ở Đế Tinh đều do nhà Hodgson quản lý .
Đến đời ba của Heron tiếp quản, sự nghiệp của nhà Hodgson thực sự đi đến đỉnh cao của nhân sinh, nhắc đến gia đình này người ta đều nghĩ đến câu “phú khả địch quốc”.
*phú khả địch quốc: dịch nghĩa là giàu đến nỗi địch nổi với nhà nước
Mà Herron cũng hoàn toàn thừa hưởng tài năng kinh doanh của gia đình, thậm chí còn xuất sắc hơn.
Theo lý mà nói, hắn sẽ là người thừa kế tiếp theo, Heron chỉ cần học kinh doanh, nhưng năm 14 tuổi, vị đại thiếu gia cao quý này bất ngờ tham gia cuộc thi sàng lọc thể lực nổi tiếng là tàn khốc nhất đế quốc.
Là một alpha chất cao giới hào môn, Heron vậy mà lại tham gia trò chơi sinh tử không có nhân tính này.
Cuộc thi sinh tử này đặc biệt dành riêng cho những người sinh ra trên một hành tinh hỗn loạn với mong muốn khẳng định bản thân, đã có lịch sử 500 năm.
Mặc dù cạnh tranh khốc liệt, nhưng những người còn sống sót đều trở thành một trong những nhân vật xuất sắc nhất lịch sử đế quốc.
Người dự thi được phân ngẫu nhiên đến các hành tinh hỗn loạn không thuộc đế quốc, sau đó tiến hành chiến đấu, cho dù có thể dùng thủ đoạn ngoan độc cỡ nào.
Thông thường, trải qua một vòng số người chết chiếm tám phần.
Hai phần còn sống sót tiến hành một cuộc hỗn đấu, 25 người sống sót cuối cùng sẽ thành lập một tiểu đội, huấn luyện mất 2 năm.
Vị thiếu gia ăn sung mặc sướиɠ không biết vì sao nhất quyết muốn tham gia hạng mục đáng sợ đó, khiến người nhà Hodgson vô cùng khϊếp sợ.
Bất chấp mọi trở ngại, vị đại thiếu gia đã tùy hứng đăng ký trước, hơn nữa những người đăng ký tham gia cuộc thi không được rút lui giữa chừng, nếu không sẽ bị bắn ngay tại chỗ, bất kể có thân phận gì.
Những quy định cứng nhắc như vậy hoàn toàn chặt đứt đường rút lui, Heron của năm 14 tuổi quyết định dấn thân vào một cuộc hành trình có khả năng cao là sẽ không bao giờ quay trở lại.
Tại sao khi đó Heron đột nhiên lại có ý tưởng đáng sợ như vậy….
“Heron.” Thiếu niên nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp của tiểu mỹ nhân phương Đông, người ấy vươn bàn tay trắng mềm xoa đầu hắn, nhẹ giọng gọi tên hắn.
Heron lần đầu tiên nhìn thấy Tô Đồng Mặc khi hắn 12 tuổi , lúc đó hắn rất xấc xược, còn Erest đã sớm thông minh hiểu chuyện, người nhà luôn lấy Erest ra để so sánh.
Tiểu thiếu gia ương ngạnh không phục.
Người nhà lại còn đưa hắn đến nhà Rachel để học hỏi Erest, Heron càng bực bội.
Dù sao mỗi lần đến nhà Rachel, Heron đều lén đến vườn hoa nhỏ chơi, cố ý làm trái mệnh lệnh, chỉ vì điều này mà hắn đã gặp được tình yêu của đời mình.
Heron nhảy qua hàng rào và nhảy xuống vườn hoa vô cùng đơn giản, hắn nhiều lần tự hỏi liệu có ai sống ở đây không, bởi vì vị trí này quá xa, nơi đây lại còn tồi tàn không giống sự xa hoa của nhà Rachel.
Tuy nhiên những bông hoa xinh đẹp rực rỡ được trồng trong khu vườn nhỏ này chứng tỏ có người ở đây.
“Xin hỏi cậu là?”
Vào lúc này một giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp lọt vào tai Heron.
Heron nhìn về hướng phát ra tiếng nói, tất cả những gì nhìn thấy là một cậu bé xinh đẹp áo trắng quần đen đứng đó. Làn da cậu trắng như tuyết, các đường nét trên khuôn mặt rất tao nhã thanh tú, đôi mắt trong như nước, cả người phảng phất mùi hương rất nhẹ nhàng và êm ái.
Khoảnh khắc đó, hắn dường như nghe được tiếng tim đập bùm bụp, truyền đến vô cùng rõ ràng.
Vị đại thiếu gia kiêu ngạo giờ đây lại đứng ngốc tại chỗ, đôi mắt hắn nhìn thẳng vào sự xuất hiện đột ngột của Đồng Mặc.
“Xin hỏi cậu là?” Không thấy trả lời, Tô Đồng Mặc tiếp tục hỏi, cậu thật sự ngạc nhiên khi có người ngoài đến đây.
“Ơ? Ồ ồ , à tôi là Heron Hodgson.” Heron đột nhiên tỉnh táo lại rồi nhanh chóng lảng mắt đi vì xấu hổ, hai má đỏ bừng lên, nhưng đôi mắt nâu vàng ấy lại không thể ngừng muốn liếc nhìn Tô Đồng Mặc.
“Heron Hodgson?” Tô Đồng Mặc lặp lại, Heron càng đỏ mặt hơn khi nghe thấy tiếng gọi dễ chịu của cậu, như thể sắp có hơi nước bốc ra trong giây tới.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy tên của mình lại kêu dễ nghe như vậy.
Nhưng tiểu mỹ nhân kêu tên hắn xong cũng không nói gì nữa, Heron cố gắng làm dịu tâm trạng đang kích động, sau đó cẩn thận nói: “Tôi , tôi không có ý xúc phạm cậu … xin hỏi tên cậu là gì?”