Chương 2 pháo hôi sư tôn 02

Từ đó về sau, Minh Thanh vẫn luôn trung thành và tận tâm với Tạ Phất Y. Không hiểu vì sao, Minh Thanh luôn cảm thấy Tạ Phất Y không quan tâm đến bản thân, nên có xu hướng phát triển quan tâm giống mẹ con.

Tạ Phất Y tùy ý để Minh Thanh lấy giỏ thuốc, mỉm cười nói: "Ta không sao, có vài loại thuốc con không biết, ta tự đi lấy là được. Yên tâm, ta sẽ chú ý an toàn."

Tạ Phất Y nói xong, bưng con rồng nhỏ trong lòng bàn tay đi về phòng, dặn dò: "Minh Thanh, con đi đun ấm nước trước, rồi mang hộp thuốc của ta đến đây."

Lúc này Minh Thanh mới nhìn rõ trong tay Tạ Phất Y còn có một con rắn nhỏ óng ánh đang há miệng. Sắc mặt Minh Thanh biến đổi, vội vàng khuyên bảo: "Sư tôn, sao người lại nhặt con yêu vật này về? Người đã quên bài học lần trước rồi sao? Hơn nữa lần này còn là rắn yêu tu luyện thành tinh, chỉ sợ sẽ lợi hại hơn. Người tốt bụng cứu nó, nhưng đến lúc đó nó lại làm hại người thì sao?"

Minh Thanh càng nói càng nhíu mày, hận không thể tiến lên đoạt lấy con rắn trong tay Tạ Phất Y và ném đi.

Tạ Phất Y bị Minh Thanh nói có chút ngượng ngùng. Theo cốt truyện, ngày hôm nay mình sẽ nhặt được vai chính công. Lần trước ở Sương Mù Cốc, cậu đổi qua đổi lại cuối cùng cũng gặp được một con rắn yêu bị thương, còn tưởng rằng là vai chính công nên đã mang về chữa trị. Không ngờ đó chỉ là một con rắn yêu tầm thường, cắn cậu một ngụm rồi bỏ chạy.

Từ đó về sau, Minh Thanh liền nhận định đáy lòng cậu thuần thiện, không hiểu biết về thế tục.

Tạ Phất Y cũng không tiện giải thích, mặc cho Minh Thanh hiểu lầm mình là một đại thiện nhân.

Cậu thu hồi nụ cười, ôn nhuận nói: "Minh Thanh, đừng nói nữa, yêu cũng là sinh linh, sao có thể thấy chết mà không cứu? Mau đi lấy thuốc đi."

Minh Thanh thở dài, biết sư tôn mình thiện tâm, nói nhiều cũng vô ích. Thầm nghĩ chỉ có thể canh chừng bên cạnh, đừng để sư tôn bị thương nữa.

Minh Thanh lập tức đi lấy hộp thuốc, không chú ý tới con rồng nhỏ trong lòng bàn tay Tạ Phất Y chớp mắt, đôi mắt đen hồng sâu thẳm lóe lên tia sáng lạnh.



Trong phòng, Tạ Phất Y nhẹ nhàng cẩn thận bôi thuốc và băng bó cho con rồng nhỏ, từ đầu đến đuôi chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ.

Minh Thanh nhìn vào thấy buồn cười. Con rắn yêu này tuy có chút yêu lực, nhưng bị lăn lộn thành như vậy cũng không có một tia phản kháng, hẳn là sẽ không gây ra thương tổn gì.

Minh Thanh yên tâm hơn, sau khi thu dọn hộp thuốc, theo lời dặn của Tạ Phất Y về phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng Tạ Phất Y chỉ có một chiếc giường. Mùa đông ở Sương Mù Cốc khá lạnh, cậu lấy một cái chăn bông trong giường ra, quấn con rồng nhỏ thành hình bánh chưng và đặt vào đó.

Tạ Phất Y nằm đến mép giường, thấy con rồng nhỏ tựa hồ có chút bất an ở ổ nhỏ cọ cọ, cậu nghiêng đầu, ánh nến chiếu lên mặt lộ ra tia ấm áp, ôn nhu trấn an nói: "Đừng sợ, thuốc chữa thương này là ta tự mình điều chế, công dụng không kém so với linh dược bên ngoài, miệng vết thương của ngươi ngày mai liền sẽ tốt, an tâm nghỉ ngơi một đêm đi."

Con rồng nhỏ cảm nhận được âm thanh và hơi thở quen thuộc, quả nhiên dần dần an tĩnh lại.

Tạ Phất Y thầm hiểu rằng với năng lực tự chữa lành của nhân vật chính công, cho dù không cần cậu ra tay thì đối phương cũng sẽ không gặp vấn đề gì. Tuy nhiên, cái tên pháo hôi độc ác này lại muốn ôm hết công lao về mình! Bây giờ có bao nhiêu tin tưởng, đến lúc vạch trần chân tướng sẽ có bấy nhiêu hận thù.

Tạ Phất Y cong môi, cảm thán rằng làm pháo hôi quả thật quá đơn giản, không cần yêu hận triền miên với nam chính, cũng không cần ngược luyến tình thâm. Chờ ngày mai nam chính tỉnh, cậu sẽ bắt đầu hút máu hắn!

Nghĩ vậy, cậu đắp chăn ngủ say.

Bên kia, Long Thần màu bạc chậm rãi mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào đường nét khuôn mặt rõ ràng của Tạ Phất Y trong chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu, sau một lúc lâu mới nhắm mắt lại.



Hôm sau, Tạ Phất Y tỉnh dậy trong ổ chăn, chỉ cảm thấy cả người ấm áp, thoải mái đến mức muốn lười biếng vươn vai.

Mùa đông ở Sương Mù Cốc rất lạnh, linh lực của cậu không đủ, buổi tối ngủ đến nửa đêm luôn cảm thấy hơi lạnh, nhưng hôm nay lại ấm áp ngoài ý muốn.

Tạ Phất Y mơ màng đưa tay ra, lại chạm vào một mảng cơ bắp ấm áp rắn rỏi.

Cậu bừng tỉnh - thiếu chút nữa quên rằng còn có con rồng ngủ cùng!

Tạ Phất Y thầm chửi thề trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh xoay người, quả nhiên nhìn thấy con rồng nhỏ tối qua đã biến thành hình dạng nam nhân cao lớn, đang nằm cùng cậu trong một ổ chăn.

Băng bó bằng mảnh vải đã sớm vỡ thành những mảnh vụn, nam nhân không mặc quần áo, chăn chỉ che khuất eo bụng dưới, lộ ra nửa người trên với vai rộng eo thon, cơ bắp cuồn cuộn. Khuôn mặt tuấn tú như đao khắc, đường nét sâu thẳm, đôi mày kiếm sắc bén, một đôi mắt đen láy sắc bén vô cùng áp bức, nhưng chỉ vừa chuyển động, vẻ sắc bén trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh sâu thẳm.

Vẻ mặt của Tạ Phất Y thoáng chốc hiện lên vẻ vui mừng, "Nhanh như vậy đã có thể hóa hình, ngươi khỏe chưa? Còn chỗ nào không thoải mái không? Sao tỉnh lại không gọi ta..."

Có lẽ quá vui mừng, Tạ Phất Y vừa nói không ngừng vừa đưa tay nắm lấy tay đối phương để bắt mạch.

Bản năng cơ thể khiến nam nhân lập tức muốn phản đòn, nhưng nhìn vào ánh mắt quan tâm của Tạ Phất Y, anh cố gắng kìm nén bản năng của mình, vẫn không nhúc nhích để đối phương kiểm tra, chỉ một đôi mắt sâu thẳm lấp lánh màu lam nhìn chằm chằm vào cậu.

"Vết thương bên ngoài của ngươi tuy đã tốt nhưng nội thương vẫn chưa khỏi hẳn, ngươi có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Tạ Phất Y hơi ngửa đầu, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ quan tâm.

Lúc này cậu chỉ mặc áo trong màu trắng tuyết, sau một đêm trằn trọc có chút lộn xộn, mái tóc đen dài rối tung sau lưng, một đôi mắt đẹp như chứa đầy nước, trắng và đen làm nổi bật đôi môi đỏ mọng…

Nam nhân không nói lời nào, một đôi mắt sâu thẳm không biết từ lúc nào đã tập trung vào đôi môi đang đóng mở của cậu.

Hình dạng tuyệt đẹp, màu sắc hồng hào, thoạt nhìn hẳn là mềm mại và đàn hồi…

Ngay sau đó, tay của Tạ Phất Y đang bắt mạch cho nam nhân khựng lại, vẻ mặt quan tâm trên khuôn mặt suýt chút nữa không thể duy trì được - thứ gì đang chống vào đùi cậu dưới ổ chăn vậy?

Hai, hai cái? Cái này cũng đúng?

Tạ Phất Y tuy lòng rối như tơ vò, nhưng tu vi cao siêu khiến cậu vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

Dược sư thiện lương chỉ coi chuyện này như phản ứng sinh lý tự nhiên của cơ thể, không hề cảm thấy xấu hổ hay hoảng loạn. Cậu giải thích với vẻ mặt tự nhiên ôn hòa: "Y thư ghi lại, đàn ông vào sáng sớm khí huyết dồi dào, đây là hiện tượng sinh lý tự nhiên." Dừng một chút, cậu bổ sung: "Nam yêu hẳn cũng giống nhau."