Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháo Hôi Vạn Người Mê Bị Ép Làm Nam Thẳng

Quyển 1 - Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Phất Y trong lòng vui vẻ - rốt cuộc đã lộ tẩy! Mau nhận ra cậu chỉ là kẻ lợi dụng người khác để tu luyện, dối trá! Chạy nhanh thoát thân thôi!

Chỉ là Tạ Phất Y luôn cảm thấy ánh mắt của anh thoạt nhìn có chút không ổn, sâu thẳm như muốn ăn thịt người.

Hơn nữa, trọng điểm sai lầm!

Lúc này còn muốn đua đòi phân linh lực cao thấp ư? Trọng điểm không phải là cậu vô tâm không phổi chỉ muốn lợi dụng anh tu luyện sao?

“Trước kia đệ tử nghĩ cho thân thể sư tôn, cho nên chưa từng dùng hết toàn lực, nếu sư tôn theo đuổi trác tuyệt, đệ tử còn có phương thức càng mạnh hơn để tu luyện, không bằng người thử xem.” Lời Diệp Bạch Tiêu nói tuy bình đạm, mắt đen lại sâu đáng sợ.

“Cái gì?” Tạ Phất Y đầu óc vẫn còn mơ hồ, đột nhiên nghe được câu nói này có chút ngớ ngẩn.

“Sư tôn, người của ta không chỉ có long huyết mà còn dồi dào linh lực, long tiên cũng vậy. Con đến giúp sư tôn luyện hóa linh lực…”

Diệp Bạch Tiêu nói xong, không đợi Tạ Phất Y phản ứng, đã nhéo cằm cậu, cúi người áp xuống, ngậm lấy đôi môi căng mọng của Tạ Phất Y, giọng nói trầm thấp dần dần tan biến bên môi.

“Ưm, chờ đã, chờ đã!”

Tạ Phất Y đầu tiên là kinh ngạc, như bị sét đánh mà sững sờ tại chỗ, ngay sau đó một cảm giác thoải mái bỗng dâng trào khắp cơ thể, chỉ cảm thấy cơn đau bỏng rát kinh mạch dần dần biến mất, lúc này bùng nổ cơn nóng như dòng nước ấm, lan tỏa khắp người, khiến cậu như hòa tan thành một bãi nước ấm.

“Ưm… a…”

Môi lưỡi bị mυ"ŧ vào, tê dại lan rộng, từng đợt kích động ập đến. Diệp Bạch Tiêu cuồng nhiệt cắи ʍút̼, vừa hung dữ vừa mãnh liệt, như dã thú tuần tra chiếm hữu lãnh thổ của mình, điên cuồng mυ"ŧ vào và cắn xé.

Quá nhiều nước bọt nuốt không kịp, chỉ có thể chảy từ đôi môi hồng nhuận bị cắn nát của Tạ Phất Y xuống cằm.

Đối với Tạ Phất Y, người mới chỉ tiếp nhận quá nhiều long huyết mà không thể hoàn toàn hấp thu, nhiệt lượng do long tiên mang đến gần như khiến cậu không thể chịu đựng nổi.

Tạ Phất Y ngây thơ mờ mịt bị đối phương cưỡng ép, ăn nước bọt của đối phương mà còn mỹ danh rằng tu luyện.

Tạ Phất Y bị hôn đến choáng váng, mặt đỏ bừng, cơ thể nóng ran, vô lực chống cự, “Buông ta ra…”

Diệp Bạch Tiêu ánh mắt trầm đến đáng sợ, chỉ là ăn một chút nước bọt của cậu đã khiến anh hôn hít cuồng nhiệt và nóng ran khắp người, nếu bị xâm nhập sâu hơn, chỉ sợ không thể chịu nổi.

Vì vậy…

“Sư tôn, con sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương người?”

Diệp Bạch Tiêu nghẹn ngào nói, trong lúc nhất thời sương mù mê man trong mắt tan biến, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bóng người quấn quýt lấy nhau, như cá chìm vào nước.



Tuy cùng chung dòng máu, sức mạnh không phân cao thấp, nhưng bản chất là do đối phương sinh ra tâm ma, Xích Dã hoàn toàn không thể cưỡng đoạt cơ thể khi Diệp Bạch Tiêu chủ động.

Trong đầu hắn tức giận đến muốn hộc máu hét to ——

“Diệp Bạch Tiêu! Mẹ kiếp ngươi đã hứa sẽ chờ hắn tự nguyện mới làm chuyện này mà?”



Tạ Phất Y lại một lần nữa tỉnh táo từ cơn lốc xoáy, tức giận đến hốc mắt đỏ lên —— lần này vai chính công thật sự không hề trong sáng!

Ước chừng hai tiếng rưỡi, cậu ăn nửa giờ! Đối phương ăn một giờ! Lòng bàn tay của cậu đều bị ma sát hỏng rồi!

Tạ Phất Y:…… Hỏng mất! Tê liệt!

“Sư tôn?” Diệp Bạch Tiêu ôm lấy, hôn sườn mặt cậu.

Cốt truyện đã bị bẻ cong bảy tám phần, nhân thiết lại không thể "bẻ cong"!

Tạ Phất Y né tránh, mặt đỏ bừng trách móc: "Diệp Bạch Tiêu! Ngươi, ngươi làm sao có thể... Hành động đó chỉ vợ chồng mới làm được, chúng ta không phải vợ chồng, lại đều là đàn ông, sao có thể làm vậy?"

Tạ Phất Y nhận ra sự bất ổn, giọng run run.

Diệp Bạch Tiêu ôm cậu trong lòng, cảm thấy thương xót nên dịu dàng trấn an: "Sư tôn, người không muốn tăng linh lực sao? Đây chỉ là phương pháp tu luyện có lợi hơn thôi, đừng suy nghĩ nhiều."

Tạ Phất Y: ... Còn trong cốt truyện? Lão đại, anh ta không hiểu đời, đã làm đến bước này, ai mà không biết?

Tạ Phất Y đang nghĩ ngợi làm sao cùng vai chính công dứt khoát, dù sao cũng phải dựa theo cốt truyện chính chứ!

Ngay lúc này, kết giới bị phá vỡ, một giọng nói lạnh lùng phẫn nộ vang lên:

"Diệp Bạch Tiêu, đồ vô liêm sỉ! Ngươi lợi dụng tính cách thuần túy, không hiểu thế sự của hắn, lừa gạt hắn làm chuyện xấu xa! Thật vô liêm sỉ!"

Nguyệt Hoa đã đến bên ngoài kết giới, không nhìn thấy bên trong, chỉ có thể nghe được tiếng- từng câu từng chữ Diệp Bạch Tiêu lừa gạt Tạ Phất Y tu luyện. Anh ta phẫn nộ, mắt đỏ ngầu nhưng không thể phá vỡ kết giới.

Lúc này, kết giới rốt cuộc vỡ tan, Nguyệt Hoa lao vào, kiếm quang chói lòa đâm về phía Diệp Bạch Tiêu.

Thần sắc Diệp Bạch Tiêu không thay đổi chút nào, anh sớm biết rằng Nguyệt Hoa đuổi lại đây, mà anh chính là muốn ở trước mặt Tạ Phất Y làm cho đối phương biết —— sư tôn sẽ chỉ là của anh!

Diệp Bạch Tiêu đứng im bất động, mi dài sắc bén lạnh lùng. Anh nhẹ nhàng nâng tay, ánh sáng rực rỡ bao quanh, tạo thành một vòng bảo hộ, trực tiếp đỡ kiếm quang của Nguyệt Hoa.

Nguyệt Hoa tê rần tay, cầm kiếm lùi lại hai bước.

Sương trắng bao trùm xung quanh, Diệp Bạch Tiêu nhanh chóng mặc y sam cho Tạ Phất Y và ôm cậu đi ra.

Nguyệt Hoa nhìn Tạ Phất Y bị Diệp Bạch Tiêu ôm vào lòng, cổ trắng nõn hằn in dấu vết hồng mai, không khỏi đau lòng lại vội vàng nói:

"A Phất, đừng tin hắn nữa! Làm sao có thể có loại phương pháp tu luyện này? Hắn ta luôn lừa dối ngươi!"

Tạ Phất Y:…… ‘Xịt keo’…… Mình - vai ác pháo hôi lại thành người bị hại?

Tạ Phất Y dù có suy sụp thế nào, cũng chỉ có thể dựa theo nhân thiết tiếp tục diễn.

"Hắn ta vẫn luôn lừa dối ta..." Tạ Phất Y mặt mày tái nhợt lẩm bẩm. Nếu trước đây cậu chỉ nghi ngờ những cử chỉ thân mật quá mức, thì giờ đây khi nghe Nguyệt Hoa nói ra, mọi thứ đều hiện ra rõ ràng, đều lừa dối cậu sao?

Diệp Bạch Tiêu chú ý tới sắc mặt trắng bệch của Tạ Phất Y, trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói: “Sư tôn, ta không phải cố ý lừa người, ta……”

"Sao một tu sĩ chính đạo lại có thể dùng loại phương pháp tu luyện này? Huống chi còn là thầy trò?" Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô tội của Tạ Phất Y, Nguyệt Hoa càng thêm đau lòng, nắm chặt tay lại, "A Phất, hắn ta, hắn ta vẫn luôn ức hϊếp, vũ nhục ngươi!"

“Câm miệng!” Diệp Bạch Tiêu tức giận, hai mắt đỏ ngầu. Anh cố gắng kìm nén cơn giận, quay sang Tạ Phất Y vội vàng giải thích: "Sư tôn, con tuyệt đối không có ý coi thường người, cũng không hề có ý định nhục mạ người. Con chỉ là..."
« Chương TrướcChương Tiếp »