Diệp Bạch Tiêu bế Tạ Phất Y đi tắm, thay y một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Tạ Phất Y lúc này vô cùng mệt mỏi, không nhấc nổi một ngón tay, dần dần chìm vào giấc ngủ, mặc cho Diệp Bạch Tiêu làm gì cũng được.
Đợi Diệp Bạch Tiêu dùng chăn ủ y cẩn thận đặt lên giường, mới lại đi chuẩn bị một bồn nước lạnh.
Bên trong cơ thể nóng rực như muốn nổ tung kinh mạch, bên ngoài lại ngâm mình trong nước lạnh buốt, nóng lạnh luân phiên tra tấn từng đợt đau đớn, nhưng Diệp Bạch Tiêu không hề quan tâm, chỉ nghĩ mau chóng xử lý bản thân xong xuôi, lại chạy đến bên Tạ Phất Y.
Xích Dã bị áp chế trong cơ thể chỉ có thể nhìn, nghiến răng nghiến lợi mỉa mai: "Ngươi thật sự không được ư? Thà ngâm nước lạnh, cũng không dám đυ.ng vào hắn?"
Diệp Bạch Tiêu mặt không biểu cảm: "Hôn hắn mỗi ngày đã là lừa gạt, loại chuyện này, ta chờ hắn tự nguyện."
Xích Dã im lặng một lát, mới cười nhạt: "… Ngươi tốt nhất là vậy." Nhìn cái bộ dạng vụng về của nam nhân kia, phải đợi hắn thông suốt, chỉ sợ Diệp Bạch Tiêu ngâm cả ngàn vạn năm cũng không chắc chắn. Dù sao lời này không phải hắn nói.
…
Buổi tối, Diệp Bạch Tiêu nằm ở mép ngoài giường, ôm Tạ Phất Y vào lòng ngủ. Ngửi thấy hương thơm thuốc trên người y nhưng lại không tài nào ngủ được, nhắm mắt lại trong đầu cũng chỉ toàn là hình ảnh của đối phương.
Một đêm trôi qua, Tạ Phất Y tỉnh dậy khi đã thay quần áo mới, đầu cũng không đau, chân cũng không ê ẩm, người còn được Diệp Bạch Tiêu ôm chặt trong ngực.
Tạ Phất Y nhớ lại tối hôm qua mơ mơ màng màng bị Diệp Bạch Tiêu đưa về, đối phương còn giúp "đổ mồ hôi"… Bất quá…
"Nguyệt hoa Tiên Tôn đâu?" Cậu hoảng hốt, đẩy Diệp Bạch Tiêu ra khỏi giường.
"Sư tôn." Diệp Bạch Tiêu duỗi tay nắm lấy cổ tay cậu.
Anh ngủ rất nông, Tạ Phất Y vừa mở mắt liền tỉnh, chỉ là không ngờ Tạ Phất Y vừa tỉnh dậy điều đầu tiên quan tâm lại là người khác, người đó lại quan trọng đến vậy sao?
Ánh mắt anh tối sầm lại, nhàn nhạt nói: "Ngài thân thể mới tốt, vẫn là nên nghỉ ngơi cho kỹ, linh lực trong người Nguyệt hoa Tiên Tôn, không cần chúng ta lo lắng."
"Không được, ta không yên tâm, ta đi xem." Tạ Phất Y chỉ nhớ rõ tối hôm qua Nguyệt hoa bảo vệ cậu bị thương nặng, chỉ là trên cổ tay bị nắm lấy như kìm sắt, vẫn chưa buông ra.
Diệp Bạch Tiêu nhìn Tạ Phất Y với ánh mắt khó hiểu, hơi rũ mắt che đi sự u ám trong đáy mắt, anh nhẹ giọng nói: "Ngài nghỉ ngơi trước, ta đi xem."
Tạ Phất Y nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: "Vậy được, ngươi mau đi giúp hắn!"
Tạ Phất Y vội vã đẩy Diệp Bạch Tiêu ra cửa - nếu vai chính công hiện tại đi cứu vai chính thụ, cốt truyện này có tính là thành công hay không?
Bên kia bị đuổi ra khỏi phòng, Diệp Bạch Tiêu nhìn cánh cửa đóng lại, trong mắt sâu thẳm ẩn chứa sự cuộn trào mãnh liệt, tơ máu le lói, trong đầu tiếng cười táo bạo của Xích Dã áp chế không được mà mỉa mai: "Ngươi nhịn một đêm thế nào? Hắn sẽ cảm kích ngươi sao? Không bằng nhường cho ta…"
Hắn còn nghĩ tốt nhất kí©h thí©ɧ Diệp Bạch Tiêu tâm thần không yên, để c·ướp đoạt thân thể.
“Cút.” Diệp Bạch Tiêu lạnh lùng xoay người.
Anh cũng không chuẩn bị đi dẫn người trở về, tốt nhất là vĩnh viễn không về.