Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháo Hôi Vạn Người Mê Bị Ép Làm Nam Thẳng

Quyển 1 - Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
“A Phất, ngươi khỏe không?” Nguyệt Hoa rơi xuống đất sau khi trải qua trận chiến, điều đầu tiên quan tâm chính là Tạ Phất Y. Hắn cẩn thận nhìn vào ngực.

Tạ Phất Y ngoại trừ trẹo chân, các bộ phận khác đều được bảo vệ khá tốt, ngược lại Nguyệt Hoa nội thương nặng nề, bên môi không kiềm chế được tràn ra vết máu, đồ trắng trên người cũng dính đầy đất đá và gai nhọn từ cành cây, loang lổ vết thương máu.

Tạ Phất Y sờ tay lên chỗ ướŧ áŧ, thở dài: “Ta không sao, ngươi bị thương rồi…”

“Chỉ là thương ngoài da nhẹ.” Nguyệt Hoa mạnh mẽ nuốt xuống máu tươi trong cổ họng, đánh giá tình hình xung quanh.

“Nơi này cách mặt đất quá sâu, hơn nữa đường đi khó khăn, hiện tại ta bị thương mà muốn đi lên e rằng hơi khó khăn.”

Nếu Nguyệt Hoa không bị thương, nơi này đối với hắn mà nói tự nhiên không là gì cả, nhưng hắn vốn dĩ đã bị thương nặng chưa lành, vừa mới ngã xuống thương thế lại gia tăng.

“Chúng ta hãy nghỉ ngơi một lát, đợi ta hồi phục một ít linh lực sau đó sẽ đưa ngươi đi lên.”

Tạ Phất Y bất đắc dĩ gật đầu. Diệp Bạch Tiêu trở về không thấy họ, hẳn là sẽ đi tìm.

Chẳng qua, ban đầu là vì vai chính chuẩn bị anh hùng cứu mỹ nhân, hiện tại hai người họ đều rơi vào đây, tính sao đây?

Trong động hơi tối, đáy động còn vô cùng ẩm ướt.

Nguyệt Hoa cất tiếng nhẹ nhàng: “Chân ngươi thế nào?”

Hắn nói cởϊ áσ khoác lót xuống đất: “Ngồi đây, ta giúp ngươi xem.”

“Thật ra cũng ổn.” Tạ Phất Y bị hắn đỡ ngồi xuống, cầm lấy tay Nguyệt Hoa đưa qua dạ minh châu soi sáng.

Nguyệt Hoa nửa ngồi xổm trước mặt cậu, duỗi tay nắm lấy cổ chân cậu. Chỉ thấy mắt cá chân đã sưng đỏ một vòng lớn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, truyền linh lực giảm bớt đau đớn.

“May mắn không thương đến xương cốt, ta trước tiên giúp ngươi ấn một chút, sau đó sẽ bôi thuốc.”

Chân Tạ Phất Y thon dài trắng nõn, bàn chân không lớn không nhỏ, da dẻ là màu trắng ngần hiếm khi tiếp xúc với ánh mặt trời, ngón chân rõ ràng, móng tay giống như viên ngọc trai hồng nhạt, vô cùng đẹp đẽ. Là một y sư trẻ tuổi, hàng năm luyện chế thuốc, trên chân còn vương vấn mùi hương thảo dược nhẹ nhàng.

Lòng Nguyệt Hoa không tự chủ được mà dao động, động tác massage tay ban đầu dừng lại một chút, đầu ngón tay thon dài lướt qua cổ chân, mu bàn chân.

“Ắt xì, Tiên Tôn, sao vậy?”, Tạ Phất Y hắt hơi, âm thanh vang vọng, mu bàn chân ngứa ngáy rụt rụt, Nguyệt Hoa mới lấy lại tinh thần -

Hắn từ trước đến nay cao lãnh, sạch sẽ, khi nào từng ngồi xổm trước mặt một tán tu cấp thấp, cởi giày vớ một người đàn ông, nắm lấy chân người đàn ông truyền linh lực?

Nhưng cố tình, hắn lại đối xử với đôi chân này một cách yêu thích không buông tay.

“Vẫn còn hơi sưng đỏ, hiện tại không nên vận động mạnh.” Nguyệt Hoa cụp mắt bình tĩnh nói, nhanh chóng giúp đối phương mang giày vớ, tránh bị cảm lạnh.

Nguyệt Hoa đứng dậy, thấy Tạ Phất Y run rẩy vì lạnh, lo lắng cho linh lực yếu ớt của cậu, bèn nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy. "Ban đêm trong núi lạnh giá, nhất là nơi ẩm ướt này, hai người sát lại nhau sẽ ấm hơn một chút."

Tạ Phất Y thực sự cảm thấy lạnh, hơi ấm từ vòng tay Nguyệt Hoa tuy chỉ mang lại chút ít ấm áp nhưng dường như trời sinh cậu đã mang theo một luồng khí lạnh.

Tạ Phất Y chợt nhớ đến Diệp Bạch Tiêu - người có thân nhiệt nóng hổi, ngực rộng như lò sưởi ấm áp.

Nguyệt Hoa cảm nhận được sự lạnh lẽo trong người Tạ Phất Y, bèn ôm chặt cậu hơn và giơ tay chống lưng, truyền linh lực ít ỏi của mình từng đợt để giúp cậu chống chọi với cái lạnh.

Ngực Tạ Phất Y dần dần ấm áp lên, nhưng Nguyệt Hoa vẫn không thể xua tan những suy nghĩ vừa nãy, những cảm xúc dấy lên trong lòng.

Hai người ở đáy cốc gắn bó bên nhau, trong khi đó, Diệp Bạch Tiêu trở về không thấy Tạ Phất Y, sắc mặt lập tức thay đổi - đặc biệt là khi không thấy cả nam nhân mới nhặt về!

Ánh mắt Diệp Bạch Tiêu nặng nề, anh tìm kiếm khắp nơi Tạ Phất Y thường hái thuốc.

Cậu đã đi đâu?

Nôn nóng tột độ, Diệp Bạch Tiêu tâm trí rối bời, thân hình lắc lư, nhắm mắt rồi mở ra, một mảng đỏ thẫm hiện ra.

"Lúc này biết nhường cơ thể cho ta à?" Nam nhân giương giọng lạnh lùng.

"Đừng nói nhảm, mau tìm hắn!" Giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong đầu.

Ít ai ngờ được, Ma Tôn Xích Dã lại chính là tâm ma của chiến thần Diệp Bạch Tiêu, hai người cùng tông cùng nguyên. Trăm năm trước, Diệp Bạch Tiêu đã phong ấn Xích Dã trong cơ thể mình. Nhưng lúc này, chỉ có bí thuật Ma tộc mới có thể tìm kiếm Tạ Phất Y trong thời gian ngắn ở nơi hoang vu này.

Xích Dã thầm mắng một tiếng, bấm tay niệm thần chú, nháy mắt vô số ma ảnh màu đỏ thẫm lặng lẽ xuất hiện. Hắn cong môi tà mị, "Đi tìm cái nam nhân ngu ngốc kia cho ta, lục soát từng tấc đất trong cả ngọn núi này."

Lệnh được ra, ma ảnh biến mất hoàn toàn, dung nhập vào cả thung lũng.



Đáy cốc, Tạ Phất Y chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Nguyệt Hoa.

Nguyệt Hoa ngửi thấy hương thơm dược liệu từ Tạ Phất Y, tâm trí rối bời, trán hắn lấm tấm mồ hôi mỏng, nhìn người trong lòng ngực với ánh mắt xa xăm - khuôn mặt ôn nhu, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào thoạt nhìn có vẻ hơi mọng nước…

Nguyệt Hoa nuốt nước bọt, không thể kiềm chế được, hắn hơi nghiêng người lại gần, hai người gần như chạm vào nhau.

Bỗng nhiên, sắc mặt hắn lạnh lùng, giơ tay về phía góc bắn ra một đạo linh lực - ám ảnh màu đỏ thẫm ma quái tan biến theo.

Nguyệt Hoa rùng mình, là bí thuật Ma tộc? Bọn họ đã đuổi đến nơi này?

Xem ra Xích Dã sắp xuất hiện, Long Thần nếu không tìm được Tạ Phất Y, thế gian sẽ gặp đại nạn…

Nguyệt Hoa cau mày, suy nghĩ đối sách.

Bên kia, Diệp Bạch Tiêu nhìn thấy Tạ Phất Y quần áo xộc xếch được Nguyệt Hoa ôm vào lòng, đối phương còn có ý đồ mờ ám, sắc mặt anh xanh xao, thân hình thoắt một cái đã di chuyển nhanh chóng đến nơi ma ảnh báo cáo.

Tiếng cười nhạo vang lên trong đầu, "Sao giờ vội vàng thế? Trước kia ngươi rúc rích cái gì? Ngày ngày làm chó trước mặt hắn, nhưng hắn có bao giờ liếc mắt quan tâm đến ngươi? Nếu chậm một chút nữa mà không tìm được hắn, chỉ sợ tên nam nhân kia đã chiếm được rồi."

Diệp Bạch Tiêu nheo mắt, di chuyển càng nhanh hơn, lạnh lùng nói: "Câm miệng."

……

Đáy cốc lại lần nữa trở nên yên tĩnh. Nguyệt Hoa rũ mắt nhìn người đang ngủ ngon lành trong lòng ngực, suy nghĩ dần dần sáng tỏ. Hắn vẫn là lần đầu tiên đối với một người sinh ra loại tâm tư này. Sau khi giải quyết chuyện Ma tộc, nếu cậu nguyện ý cùng hắn trở về Dao Tiên Tông…

Nguyệt Hoa nhìn người say mê, không khỏi cong khóe môi.
« Chương TrướcChương Tiếp »