“Sư tôn, nên dùng cơm sáng.” Diệp Bạch Tiêu cất tiếng trầm ngâm, anh đứng ở cửa, liếc mắt nhìn thấy Tạ Phất Y đang ngồi bên mép giường trò chuyện vui vẻ với một nam nhân, không khỏi siết chặt ngón tay, ánh mắt lạnh lùng lướt qua nam nhân, mặt không biểu cảm.
Tạ Phất Y vừa nhìn thấy Diệp Bạch Tiêu liền bực mình, một tên vai chính không chịu đi theo cốt truyện, chẳng bằng một công cụ! Cậu hiện tại đặt hết hy vọng vào Nguyệt Hoa! Nghĩ đến việc muốn kéo gần quan hệ với Nguyệt Hoa, cậu vội vàng giới thiệu: “Nguyệt Hoa Tiên Tôn, đây là đệ tử thứ hai của ta, Diệp Bạch Tiêu.”
Nguyệt Hoa cảm nhận được một luồng áp lực vô hình, khi nhìn về phía Diệp Bạch Tiêu, hơi nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh, chần chừ nói: “Trên người ngươi, sao lại có……”
Tạ Phất Y nhìn hai người nhìn nhau, nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ bánh răng vận mệnh đã bắt đầu chuyển động!
Nhưng Diệp Bạch Tiêu hoàn toàn không để ý đến lời người kia, trực tiếp quay sang Tạ Phất Y, ánh mắt dịu dàng: “Sư tôn, ăn cơm trước đi, sáng nay là món cháo cá bạc mà người thích nhất, nguội sẽ không ngon.”
Lời của Nguyệt Hoa còn chưa dứt đã bị cắt ngang, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn Diệp Bạch Tiêu có chút dò xét.
Tạ Phất Y chớp mắt, nhìn Nguyệt Hoa, chủ động mời: “Tiên Tôn muốn cùng nhau ăn không?”
Nguyệt Hoa vốn đã quen với việc tích cốc, nhưng nhìn ánh mắt ôn nhu của Tạ Phất Y, hắn khựng lại một chút, đang định đồng ý thì Diệp Bạch Tiêu thản nhiên nói: “Cháo chỉ nấu cho ba người.”
“…… Không cần, ta đã tích cốc.” Nguyệt Hoa nhàn nhạt đáp.
Tạ Phất Y:…… Bánh răng vận mệnh này kẹt rồi sao?
……
Mấy ngày trôi qua, Nguyệt Hoa có linh lực thâm hậu, lại được Tạ Phất Y luyện chế linh dược thượng đẳng nên vết thương hồi phục rất nhanh.
Sau khi có thể xuống giường đi lại, ánh mắt hắn luôn tìm kiếm Diệp Bạch Tiêu.
Tạ Phất Y nhận ra điều này, không khỏi kích động —— vai chính công và thụ bắt đầu chú ý đến nhau!
Hiện tại cậu chỉ cần chờ vai chính vạch trần hành vi của mình. Cứu người ư? Thiện lương ư? Rõ ràng là tâm địa độc ác, thủ đoạn hèn hạ, lừa gạt Long Thần mất trí nhớ để lấy máu luyện dược!
Cậu chỉ chờ vai chính công và thụ nảy sinh tình cảm, nhưng hai người này trong mấy ngày qua liên tục không có cơ hội tiếp xúc. Nguyệt Hoa còn có chút tò mò về thân phận của Diệp Bạch Tiêu, nhưng Diệp Bạch Tiêu thậm chí còn chẳng liếc nhìn hắn lấy một lần!
Tạ Phất Y cân nhắc cốt truyện, lại đến lúc pháo hôi ra tay —— cậu sẽ giả vờ lo lắng cho việc mình lừa gạt Long Thần mất trí nhớ để lấy máu luyện dược bị bại lộ, đẩy Tiên Tôn trọng thương xuống vực sâu, tạo cơ hội cho vai chính công anh hùng cứu mỹ nhân! Chờ Diệp Bạch Tiêu đến cứu hắn, hai người sẽ nảy sinh tình cảm!
……
Hôm nay, dược thảo đã dùng hết, Diệp Bạch Tiêu cùng Minh Thanh ra khỏi cốc đi mua sắm, Tạ Phất Y liền chuẩn bị tự mình đi hái ít thảo dược về.
Cậu cầm lấy giỏ thuốc, nhìn Nguyệt Hoa vừa đi ra, cười nói: “Nguyệt Hoa Tiên Tôn, ta định đi hái ít thảo dược, người cứ ở trong phòng dưỡng thương mãi cũng buồn, hay là cùng lên núi hái thuốc với ta?”
“Vừa lúc, ta cũng nghĩ ra đi dạo một chút.”
Nguyệt Hoa liếc mắt nhìn thân hình gầy gò của Tạ Phất Y, lập tức tiến lên giúp cậu cầm giỏ thuốc, dẫn đầu đi ra ngoài.
“A?”
Tạ Phất Y vội vàng xoay người theo sau, “Ta tự cầm lấy đi.”
Ban đầu, một tia lo lắng thoáng qua trong lòng Tạ Phất Y khi Nguyệt Hoa không đi đúng cốt truyện, nhưng khi đối phương dần dần chuyển chủ đề sang Diệp Bạch Tiêu, Tạ Phất Y lập tức nhẹ nhàng thở phào - tốt rồi, hóa ra là muốn tìm hiểu thông tin về nhân vật chính!
“Bạch Tiêu vốn là giao long, mấy tháng trước ta đi hái thuốc thì gặp được hắn. Hắn bị thương rất nặng, sau khi tỉnh lại cũng không nhớ gì về quá khứ và người thân, thậm chí linh lực cũng lúc ẩn lúc hiện, nên đã bái ta làm thầy và ở lại đây.”
Để tránh cho nhân vật chính đoán già đoán non, bỏ lỡ thời cơ, Tạ Phất Y không giấu diếm gì mà trực tiếp vạch trần thân phận của Diệp Bạch Tiêu và kể lại những gì mình biết. Đương nhiên, với nhân thiết của mình, cậu đã giấu đi việc mình dùng long huyết để luyện đan.
“Quả nhiên là giao long……” Nguyệt Hoa hơi nhíu mày.
Trước đây hắn đã cảm nhận được hơi thở của Long Thần trên người Diệp Bạch Tiêu, nếu đối phương thực sự là Long Thần, thì dù Ma Tôn xuất thế, thiên hạ thương sinh cũng sẽ được cứu.
Tạ Phất Y đã dẫn người đến nơi, thấy hắn trầm tư thất thần, Tạ Phất Y lặng lẽ dùng tiểu pháp thuật vướng chân Nguyệt Hoa một chút.
“A!” Nguyệt Hoa không chú ý, dưới chân không còn chỗ dựa, liền ngã vào một khe núi sâu um tùm cỏ cây.
“Cẩn thận!” Tạ Phất Y đi theo sau hắn, vội vàng hô lên. Khi cậu đến gần, Nguyệt Hoa ngã xuống mang theo một trận gió, không ngờ kéo theo cả một chân của cậu, khiến cậu trông như vô tình ngã xuống khi cố gắng cứu Nguyệt Hoa.
“A Phất!” Nguyệt Hoa ôm chầm lấy cậu, hai người cùng nhau rơi xuống vực sâu.
Hẻm núi này rất sâu, Nguyệt Hoa nhanh chóng niệm pháp quyết trong tay, nhưng linh lực của hắn vẫn chưa hồi phục, vết thương trên người lại đau nhức khi vận công. Sắc mặt hắn trắng bệch, cổ họng trào lên vị tanh ngọt.
Áo trắng bay phấp phới, Nguyệt Hoa chỉ có thể cố gắng làm chậm tốc độ rơi xuống của hai người, để họ không bị thương nặng khi ngã xuống..
Tạ Phất Y có linh lực thấp kém, việc rơi xuống đột ngột như vậy khiến cậu choáng váng, tai ù ù, tim đập thình thịch - vừa rồi cậu làm gì vậy? Cậu sợ độ cao!
Nguyệt Hoa cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, lòng hắn mềm nhũn. Nếu không phải để cứu hắn, Tạ Phất Y đi theo sau vốn không bị rơi xuống.
Hắn ôm lấy người trong lòng ngực, dùng thân mình che chắn cho cậu khỏi những cành cây sắc nhọn trong quá trình rơi xuống, vạt áo trắng nhuộm đỏ bởi máu.
Tạ Phất Y cảm nhận được cánh tay siết chặt lấy mình, bên tai vang lên giọng nói trầm tĩnh và an ủi của Nguyệt Hoa, “Đừng sợ.”
Tạ Phất Y bị ôm chặt lấy, một tay bảo vệ gáy ấn vào ngực, nhiệt độ cơ thể của Nguyệt Hoa rất thấp, cậu như chìm vào một mảng băng tuyết.
Hố sâu này như không đáy, lại tối đen, hai người rơi xuống một hồi lâu mới chạm đất.
Tiếng va chạm mạnh vang lên, nếu không phải có linh lực của Nguyệt Hoa chống đỡ, chỉ sợ ngũ tạng lục phủ của hai người đều bị tổn thương.
Khi rơi xuống đất, Nguyệt Hoa vẫn dùng thân mình bảo vệ Tạ Phất Y, nhưng dù vậy, chân của Tạ Phất Y vẫn bị trẹo.
Hố sâu này giống như một cái giếng sâu, ẩm ướt, tối tăm và không rộng rãi. Nhìn lên chỉ có thể thấy một chút ánh sáng lọt qua tán cỏ dại trên đỉnh đầu.