Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháo Hôi Vai Ác Trầm Mê Nuôi Dưỡng Nhãi Con

Chương 6: Minh tinh nhỏ độc ác

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giản Ninh dở khóc dở cười.

Trước kia anh thường xem ba mẹ dỗ con ngủ trên Douyin, rất lâu sau bọn trẻ vẫn còn tỉnh táo, Giản Ninh cảm thấy, bây giờ mình đã gặp phải vấn đề này.

Anh dùng tay đỡ đầu, "Dữu Dữu, sao còn chưa ngủ? Không mệt ư?"

Giản Dữu lắc đầu.

Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt to của Giản Dữu càng đẹp hơn.

Giản Ninh đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé.

Anh cũng nhìn thấy khóe mắt của bé vì buồn ngủ mà đỏ lên.

Giản Ninh sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Dữu, nhỏ giọng hỏi, "Dữu Dữu, nói cho ba biết, vì sao không ngủ được?"

"Dạ?"

"Nói cho ba, được chứ?"

Giản Dữu nháy mắt mấy cái, dường như có hơi do dự, sau đó nắm lấy một ngón tay của Giản Ninh, nhỏ giọng hỏi, "Ba, ngày mai ba còn ở đây không?"

Giọng sữa của Giản Dữu vừa dứt, trong lòng Giản Ninh giống như bị một thứ đâm vào nhói lên một cái, khó chịu đến lợi hại.

Anh cúi người, dán sát vào khuôn mặt nhỏ của Giản Dữu, dịu dàng nhìn bé thề thốt, "Dữu Dữu, ba sẽ luôn ở đây, sau này vẫn luôn chăm sóc bé con, ba thề."

Cảm giác rất lạ.

Nhìn thấy bé con đau lòng, Giản Ninh cảm thấy mình cũng rất khó chịu, giống như thật sự có cùng một dòng máu.

"Ba!" Khóe mắt Giản Dữu ươn ướt, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

Cả ngày bé con không khóc không ồn, như cái đuôi nhỏ, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Giản Ninh, để Giản Ninh cảm thấy, bé con thành thục không giống trẻ con 3 tuổi.

Mà giờ phút này, một giọt nước của bé rơi xuống.

Tim Giản Ninh đau chết.

Nghe được đáp án, Giản Dữu duỗi tay nhỏ ra, lớn mật ôm lấy cánh tay Giản Ninh, dùng khuôn mặt nhỏ dán sát vào.

Mềm mềm mại mại, ướt sũng.

"Dữu Dữu? Cục cưng." Giản Ninh tranh thủ thời gian ngồi xuống, đem Giản Dữu ôm vào trong ngực, "Dữu Dữu, không khóc, nhé?"

Giản Dữu là đứa nhỏ hướng nội, chỉ ôm chặt Giản Ninh, đem mặt chôn vào trong ngực Giản Ninh, rất sợ một giây sau Giản Ninh sẽ biến mất.

Trong lòng Giản Ninh ngũ vị tạp trần.

Anh ôm Giản Dữu, nhỏ giọng an ủi bé, lại phát hiện nước mắt bé con càng ngày càng nhiều.

Cho đến khi, Giản Dữu ngủ thϊếp đi trong lòng ngực Giản Ninh.

Giản Ninh ôm bé một lúc, mới cẩn thận đem bé đặt trên gối đầu nhỏ.

Mắt của bé con vì khóc mà đã sưng lên hết.

Giản Ninh sờ lên khóe mắt Giản Dữu, cúi đầu hôn một cái.

Đứa nhỏ ngoan như vậy, sau này sẽ là của anh.

Nguyên chủ không biết quý trọng xéo đi, anh đến nâng niu.

Đứa nhỏ ngủ thϊếp đi, Giản Ninh lục tung, đem thẻ căn cước với tài sản khác của nguyên chủ tìm ra.

Phòng ở dùng tiền đặt cọc mua.

Tài sản cố định.

Nguyên chủ lại có phòng, Giản Ninh sợ ngây người, anh lên mạng tra xét giá cả chung chung của cái tiểu khu này, hay lắm, giá chung chung cũng 17 vạn, khu vực tốt.

Đột nhiên có một loại cảm giác phát tài.

Giản Ninh chờ mong dùng điện thoại chứng nhận đăng nhập thẻ ngân hàng của nguyên chủ.

Hầy, vui mừng quá sớm, thẻ ngân hàng có 3 tấm, mỗi tấm đều là 0.

Trong điện thoại cũng không có tiền lẻ.

Giản Ninh sợ ngây người, cuối cùng đây là giàu có hay là nghèo khó đây.

Cho nên, trước mắt chỉ có, tấm thẻ tín dụng kia có thể quét.

Nhưng mà, thẻ tín dụng kia không phải của nguyên chủ, là của một người ba khác của bé con, Cố Diệc Đình.

Nhưng mà, Cố Diệc Đình cũng không biết sự tồn tại của bé con.

Lúc ấy, Cố Diệc Đình cho Giản Ninh một tấm thẻ để đền bù, đoán chừng là tấm thẻ trong tay mình.

Đúng là đồ khốn, không muốn đem đứa nhỏ giao cho Cố Diệc Đình, lại đối xử với đứa nhỏ không tốt đẹp gì, lại một hai phải sinh ra.

Giản Ninh thở dài.

Dựa theo tình hình kinh tế hiện giờ của anh, ngoại trừ sử dụng tấm thẻ này, không còn cách nào khác.

Giản Ninh cầm thẻ suy nghĩ một lúc.

Dù sao cũng là một người ba khác của đứa nhỏ, tiêu một ít tiền của hắn, cũng không sao, nhỉ.

Huống chi, phần lớn đều dùng cho đứa nhỏ, anh chỉ là tiện thể.

Mà lại, nếu như Cố Diệc Đình lại tìm đến, nếu như hắn là người tốt, để đứa nhỏ nhận nhau với Cố Diệc Đình cũng được, dù sao nếu có thêm một người ba nữa đến yêu thương đứa nhỏ cũng tốt.

Giản Ninh an ủi chính mình, một lần nữa đem thẻ tín dụng để vào trong ví.

Tạm thời cần dùng gấp một ít.

Cảm ơn ba Giản Dữu - Cố Diệc Đình.

Cảm ơn cảm ơn!
« Chương TrướcChương Tiếp »