Chương 5: Minh tinh nhỏ độc ác

Giản Ninh đem dép lê nhỏ của Giản Dữu cởi ra, ném qua một bên, đem Giản Dữu đặt lên giường, "Nào, Dữu Dữu, cùng ba dọn đồ trước, có được không?"

Giản Dữu ngồi trên giường, ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt lóe sáng ánh sao.

Đáng yêu muốn chết.

Giản Ninh che ngực.

Hôm nay mua rất nhiều quần áo cho bé con, Giản Ninh mở từng bộ ra, để Giản Dữu chọn cái thích nhất, treo lên, bộ khác đặt chồng ở trong ngăn kéo nhỏ.

Đối với cửa hàng này Giản Ninh tán thưởng không thôi.

Mấy cái tất nhỏ trông quá đáng yêu.

Bên trên đôi tất nhỏ màu vàng thêu vịt nhỏ đáng yêu, đôi tất màu xanh lá thêu khủng long nhỏ, đôi tất màu trắng thêu người tuyết nhỏ... Giản Ninh đem đôi tất Snoopy màu lam xỏ vào jiojio nhỏ của Giản Dữu.

Jiojio nhỏ màu lam nhanh chóng đung đưa trên không trung, ngước mắt nhìn về phía Giản Ninh.

"Thích không?" Giản Ninh hỏi.

"Thích!" Giản Dữu rất vui, khóe mắt cong cong, so với lúc trưa trông hoạt bát hơn, hai tay ôm lấy jiojio nhỏ của mình.

Đứa nhỏ ngốc, một ít thiện ý đã có thể mua chuộc.

Một bên Giản Ninh dọn dẹp, một bên nhìn đứa nhỏ ngáp không ngớt, khóe mắt đỏ lên, "Nào Dữu Dữu, ba dẫn con đi tắm trước rồi mới ngủ."

Giản Dữu ôm bàn chân nhỏ, lắc đầu, cố chấp nói: "Chờ ba!"

Được.

Giản Ninh cảm thấy đây không phải là vấn đề gì lớn, anh nhìn đứa nhỏ nói, "Vậy thì con phải ngoan, cẩn thận đừng để ngã xuống giường, nếu buồn ngủ thì trực tiếp nằm xuống ngủ, đợi lát nữa ba dọn dẹp xong sẽ gọi con."

Giản Dữu dùng sức gật đầu.

Không cần ngủ ngủ, ngủ rồi ba đi mất thì làm sao đây?

Dữu Dữu còn muốn chăm sóc ba.

Giản Ninh cầm quần áo sạch cất đi, để lại một bộ áo ngủ vịt nhỏ, chuẩn bị để tối còn thay đồ cho bé.

Anh vừa quay đầu lại, đứa nhỏ giống như một bé vịt nhỏ, bàn tay nhỏ ôm lấy hai chân ba, lung la lung lay, ngã trái ngã phải, cố gắng mở to mắt.

Giản Ninh không nhịn được, đưa tay chọt nhẹ một cái, Giản Dữu lập tức ngã xuống gối bên phải, ngơ ngác nháy mắt mấy cái.

Giản Ninh không nhịn được cười ra tiếng.

"Ba!" Đôi mắt Giản Dữu ướt sũng nhìn Giản Ninh, ánh mắt tủi hờn u oán.

Giản Ninh xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé, "Heo con nhỏ đứng dậy, rửa mặt một chút, rồi đi ngủ."

Giản Dữu chậm rãi đứng lên, ngồi ở trên giường dụi mắt.

Giản Ninh xuống giường, đi tìm bàn chải đánh răng hôm nay mua cho bé, bóp một ít kem đánh răng, đứng ở cửa gọi, "Dữu Dữu, mau đến đánh răng."

Giản Dữu nháy mắt mấy cái, bĩu môi trèo xuống giường, xỏ dép vào, chạy về phía Giản Ninh, vươn tay nhận lấy bàn chải đánh răng: "Cảm ơn ba!"

"Cẩn thận một tí!" Giản Ninh phát hiện đôi chân nhỏ của bé không với đến, thế là anh lấy ra một chiếc ghế đẩu, bế bé lên đặt bé xuống ghế.

Hai ba con tụ cùng một chỗ đánh răng.

Giản Dữu ùng ục ùng ục nhổ bong bóng, vui vẻ gọi: "Ba!"

Đứa nhỏ rất ít nói, lúc vui vẻ, sẽ chỉ cười ngây ngô, nhỏ giọng gọi một tiếng ba.

Đánh răng xong, Giản Ninh tắm sơ qua cho bé, sau đó ôm đứa nhỏ thơm ngào ngạt đặt lên giường, đắp kín chăn nhỏ.

Giản Dữu ngoan ngoãn nằm ở trong chăn, còn không dám tin, đêm nay mình thật sự có thể ngủ chung với ba.

Hai móng vuốt nhỏ của bé nắm chắc chăn nhỏ, nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi, "Ba, con thật sự có thể ngủ ở đây ư?"

"Đương nhiên có thể." Giản Ninh nằm xuống bên cạnh bé, đưa tay ôm lấy bé con, "Ba ngủ cùng Dữu Dữu."

Giản Dữu khẽ gật đầu.

Giản Ninh tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ lờ mờ ở đầu giường.

Giản Dữu ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nửa ngày, Giản Ninh ngẫm nghĩ xem đứa nhỏ đã ngủ chưa, chậm rãi buông Giản Dữu ra, đứng dậy, chuẩn bị bật đèn.

Sau đó, chỉ thấy Giản Dữu mở to mắt, sợ hãi nhìn anh.

Giản Ninh: "..."