Cố Diệc Đình đặt điện thoại xuống, rời giường.
Không ngờ, hắn vừa ngồi dậy, cậu nhóc cũng dậy, bé dụi dụi mắt ngồi dậy, sừng khủng long nhỏ trên áo ngủ bị đè bẹp, sụp ở một bên.
Cậu nhóc mềm mại nói: "Chào chú Cố!"
"Chào Dữu Dữu." Cố Diệc Đình đưa tay kéo góc áo ngủ Giản Dữu.
"Chú Cố, hôm nay có thể gặp ba, phải không?" Giản Dữu hỏi ngay.
Cố Diệc gật đầu: "Đúng, hôm nay có thể gặp ba." Hắn nghĩ đến tin nhắn WeChat Giản Ninh gửi, tiếp tục nói, "Nếu ba không về, chú Cố sẽ mang Dữu Dữu đi tìm ba về."
"Oa, thật sao, chú Cố có biết ba đang ở đâu không?" Đôi mắt của cậu nhóc trở nên sáng lấp lánh, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong và sùng bái.
"Đương nhiên là thật, hôm qua chú Cố với Dữu Dữu ngoéo tay rồi, cho nên nhất định phải để Dữu Dữu nhìn thấy ba." Cố Diệc Đình đối mặt với nhóc con rất kiên nhẫn, hắn đưa tay đem nhóc con mềm mại mới ngủ dậy càng đáng yêu gấp bội bế lên, hỏi, "Dữu Dữu có muốn ngủ tiếp không?"
Giản Dữu lắc đầu, bé dường như tin lời Cố Diệc Đình nói, không hỏi chuyện của ba nữa, thân thể vặn vẹo, mềm mại nói: "Chú Cố, muốn xi xi."
"Được", Cố Diệc Đình đặt cậu nhóc xuống đất, Giản Dữu tự xỏ dép vào, chạy đến nhà vệ sinh, xi xi xong, lại chạy ra mời Cố Diệc Đình, "Chú Cố, chú có muốn đánh răng với con không?"
Trước đây, bé thường đánh răng với ba.
"Được", Cố Diệc Đình nói, "Vậy Dữu Dữu chờ một lúc, chú Cố đi lấy bàn chải đánh răng nhé?"
Giản Dữu gật đầu.
Giản Ninh ở phòng chính, Cố Diệc Đình ở phòng phụ bên cạnh.
Hắn cầm bàn chải đánh răng bước đến, nghĩ thầm, sớm muộn gì cũng vào ở, đặt bàn chải đánh răng của ba người cùng một nơi.
Không đúng, hai người.
Đến lúc đó, để nhóc con vào phòng trẻ em.
Cố Diệc Đình nhìn cậu nhóc cầm bàn chải đánh răng chăm chú đánh răng.
Miệng Giản Dữu đầy bong bóng, nhìn thấy ánh mắt Cố Diệc Đình, ngây ngốc cười cười, trên miệng toàn là râu mép màu trắng.
Bé còn không biết, chú Cố đã chuẩn bị để bé rời khỏi ba, đến phòng trẻ em ngủ.
Hai người cùng nhau đánh răng, rửa mặt, Cố Diệc Đình đem thơm thơm lau lên mặt Giản Dữu, nhóc con tự mình lấy tay lau, vui vẻ lại gần, "Chú Cố, chú ngửi thấy mùi thơm của cháu không?"
Cố Diệc Đình cúi đầu, cố ý khoa trương ngửi ngửi, "Thơm quá."
Giản Dữu vui vẻ xoay vòng, xấu hổ mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, giống như một hạt đậu ngọt ngào bôi đầy mật ong.
Rửa mặt xong, thay quần áo, hai người tay trong tay cùng nhau xuống lầu.
Cố Diệc Đình chuẩn bị bữa sáng, trên cổ Giản Dữu đeo một bình nước, vừa dùng ống hút ùng ục uống nước, vừa đi tìm vịt nhỏ.
Vịt nhỏ vẫn chưa dậy.
Giản Dữu ngồi xổm trên tảng đá nhỏ bên cạnh, chờ vịt nhỏ tỉnh lại.
Bé thấy chán, đưa tay bóp đồ chơi vịt nhỏ trong túi quần mình.
Chú Cố mua rất nhiều vịt nhỏ, lớn nhỏ, chất đống toàn bộ ở lầu một.
Giản Dữu cố ý chọn một con bé nhất, bỏ vào túi.
Nghe thấy tiếng "cạc cạc", vịt nhỏ nháy mắt tỉnh lại, nó "cạc cạc" đáp lại Giản Dữu.
Giản Dữu lập tức vui vẻ chạy đến bên cạnh ổ vịt, nghiêm túc chào hỏi vịt nhỏ: "Hoàng Hoàng, buổi sáng tốt lành!"
Bé mở cửa, để vịt nhỏ đi ra, thay đệm lót cho nó, lại thêm thức ăn cho vịt và nước, những chuyện này, Giản Dữu đã có thể làm rất tốt.
Vịt nhỏ lắc mông, chạy đến cọ Giản Dữu, vội vã chạy đi ăn thức ăn vịt.
Giản Dữu trông mong nhìn vịt con ăn xong thức ăn vịt, lại chạy tới dùng đầu vịt lông xù cọ vào lòng bàn tay bé, Giản Dữu không chống đỡ được sự nhiệt tình của vịt nhỏ, bàn tay nhỏ đẩy đẩy, "Hoàng Hoàng, cậu không thể ăn nữa, chú Cố nói không thể ăn quá nhiều, cậu còn quá nhỏ."
Vịt nhỏ mới không nghe hiểu, nghiêng đầu: "Cạc cạc cạc!"
Ngón tay Giản Dữu chọc chọc đầu nhỏ của nó: "Sao cậu tham ăn thế!"
Vịt nhỏ: "Cát!"
Tuy Giản Dữu mềm mại đáng yêu, nhưng lại là một cậu nhóc có ý chí kiên định, cho dù vịt nhỏ làm nũng, bé cũng không bị thuyết phục, tay nhỏ chọc vịt, giáo dục nó: "Con trai không thể làm nũng, không thể ăn nhiều, lớn lên mới có thể ăn nhiều."
"Phải làm vịt nhỏ hiểu chuyện, biết không?"
Vịt nhỏ: "Cạc cạc!"
Hai đứa nhỏ chơi một lúc, Cố Diệc Đình gọi Giản Dữu ăn cơm, Giản Dữu đứng lên nói tạm biệt vịt nhỏ, vịt nhỏ nhanh chóng lắc lư đi theo, đi theo Giản Dữu vào trong phòng khách, giống như tuần tra lãnh địa, chạy quanh phòng khách.
Giản Dữu chạy vào phòng vệ sinh rửa tay, ngoan ngoãn giang tay ra, để Cố Diệc Đình bế bé lên ghế.
Vịt nhỏ khó hiểu, chạy đến mổ chân ghế.
Giản Dữu cười khanh khách, "Hoàng Hoàng, cơm nước xong tớ sẽ chơi với cậu, cậu chờ xíu, không được ăn ghế."
Cố Diệc Đình ngồi xổm xuống, giang tay về phía vịt nhỏ.
Vịt nhỏ có mới nới cũ nghiêng đầu nhìn Cố Diệc Đình, xoay người cho hắn một cái mông vịt.
Cố Diệc Đình: "..."
Chuyện nhỏ.
Hắn bắt lấy vịt nhỏ, vuốt ve đầu nhỏ của nó, kiểm tra mông vịt thấy không có baba, mới buông vịt nhỏ ra.
Mấy ngày nay Giản Dữu chăm sóc vịt nhỏ rất tốt.
Hôm nay là thời gian vịt nhỏ tiêm vắc xin phòng bệnh, một mình Giản Dữu ở công ty cũng không có bạn bè, Cố Diệc Đình nhét vịt nhỏ vào trong l*иg, quyết định mang vịt nhỏ và Giản Dữu cùng đi bệnh viện thú y.
Bệnh viện thú y có rất nhiều động vật nhỏ, Giản Dữu nắm chặt tay Cố Diệc Đình, thăm dò bốn phía, nhìn động vật nhỏ trong bệnh viện.
Khi họ đến, bác sĩ thú y đang cứu một con mèo nhỏ.
Kia là một con mèo hoang, mới sinh ra hai tháng, mắc phải dịch tả mèo nghiêm trọng, nếu không cứu trợ, rất nhanh sẽ chết đi, bệnh viện thú y cứu trợ mèo nhỏ, sau đó tìm người nhận nuôi nó.
Giọng mèo con vừa nhỏ vừa mềm, mắt to yếu ớt nhìn bác sĩ "Meo ô meo ô" kêu không ngừng, bốn cái móng vuốt nhỏ phấn nộn non nớt bẩn thỉu.
Giản Dữu sợ hãi nhìn mèo con, nhỏ giọng hỏi: "Chú Cố, mèo con làm sao vậy?"
"Mèo con bị bệnh," Bác sĩ nói, "Bạn nhỏ đừng sợ, bọn chú đang chữa bệnh cho mèo con, nếu không, mèo con sẽ chết."
Giản Dữu gật đầu, vẫn nhìn mèo con.
Tứ chi mèo con yếu ớt giãy dụa.
Giản Dữu ôm lấy chân Cố Diệc Đình: "Chú Cố, mèo con đáng thương ghê."
Cố Diệc Đình xoa đầu bé: "Dữu Dữu đừng lo, bác sĩ chữa khỏi cho mèo con, nó có thể tìm được chủ nhân, sau này có thể hạnh phúc vui vẻ."
"Nào có dễ tìm chủ như vậy, phỏng chừng sẽ không tìm thấy", Bác sĩ vừa chữa trị, vừa nói, "Con mèo nhỏ này bị dịch mèo, vẻ ngoài cũng không quá đẹp." Bác sĩ sờ cằm mèo nhỏ, trấn an tâm trạng của nó, "Chỉ có thể mặc cho số phận."
Lời bác sĩ nói, Giản Dữu nghe hiểu, chú nói không ai muốn mèo con.
Giản Dữu mở to mắt, nhìn mèo con, mèo con cũng nhìn về phía Giản Dữu, tiếng meo meo càng ngày càng yếu.
Giản Dữu sốt ruột ôm lấy chân Cố Diệc Đình: "Chú Cố, cứu mèo con được không? Chúng ta mang mèo con về nhà nhé?"
Thấy Giản Dữu sắp khóc, Cố Diệc Đình ngồi xổm xuống nhìn Giản Dữu, nhỏ giọng nói với bé: "Nếu mang mèo con về nhà, Dữu Dữu có đồng ý chăm sóc mèo con thật tốt không?"
Giản Dữu gật đầu.
"Nhưng bây giờ mèo con bị bệnh, Dữu Dữu cũng đồng ý chăm sóc mèo con ư?"
Giản Dữu tiếp tục gật đầu. Ánh mắt nóng vội.
"Được, vậy chúng ta nhận nuôi mèo con." Cố Diệc Đình nói.
Đối với năng lực của hắn mà nói, nuôi một con mèo nhỏ không hề áp lực, hơn nữa, nếu như tương lai Giản Ninh dọn đi, hắn chắc chắn sẽ mang Dữu Dữu đến thăm mèo.
Một công đôi việc.
Nhưng, Cố Diệc Đình nghĩ thầm, đã đến địa bàn của hắn, sao hắn có thể để cho Giản Ninh rời đi chứ? Không đời nào!
Cố Diệc Đình và bác sĩ đặt trước con mèo nhỏ này, hơn nữa còn gánh vác chi phí chữa bệnh cho mèo con.
Mèo con quá nhỏ, còn phải tiếp tục ở bệnh viện thú y tiếp nhận trị liệu, hai người quyết định nửa tháng sau đón mèo con về nhà.
Nhận nuôi mèo con xong, mèo con giống như hiểu được đứa nhỏ con người trước mắt trở thành chủ nhân của nó, nhìn về phía Giản Dữu kêu "Meo ô meo ô".
Giản Dữu ngồi xổm bên cạnh mèo con, nhỏ giọng nói, "Meo meo, bọn mình là bạn tốt, chờ em khỏi bệnh, anh sẽ mang em về nhà."
"Em ở trong bệnh viện phải ăn cơm thật ngon, ngủ thật ngon, được chứ?"
"Anh đặt cho em một cái tên, nhé?"
"Anh tên Dữu Dữu, vịt tên Hoàng Hoàng, lông của em màu trắng, tên là Bạch Bạch, được không?"
"Meo ô meo ô!"
Mèo con cố hết sức vẫy vẫy đuôi, đáp lại Giản Dữu.
Giản Dữu vui vẻ chạy tới, nói với Cố Diệc Đình: "Chú Cố, gọi mèo con là Bạch Bạch được không?"
Cố Diệc Đình: "Được."
Cố Diệc Đình nhìn cậu nhóc líu ríu, không ngờ Giản Dữu vẫn là một đứa nhỏ nói nhiều.
"Oa, cảm ơn chú Cố." Nhóc con vui vẻ ôm lấy chân Cố Diệc Đình, khuôn mặt nhỏ cọ cọ.
Cố Diệc Đình khom lưng bế bé lên.
Bác sĩ thú y bế vịt nhỏ ra khỏi l*иg, đặt lên giường nhỏ, làm kiểm tra.
Vịt bị bác sĩ sờ rất thoải mái, kêu cạc cạc, nằm yên không nhúc nhích, cái đầu nhỏ đè xuống giường.
Sau đó, bác sĩ tiêm vào.
Vịt con: "Cát!!!"
Giản Dữu che hai mắt lại, "Tiêm đúng là đáng sợ."
Cố Diệc Đình cười cười, đặt đầu cậu nhóc lên vai mình, "Dữu Dữu sợ tiêm à?"
Giản Dữu lắc đầu, lại gật đầu, nhỏ giọng tủi thân: "Sợ, đau."
Cố Diệc Đình: "Nhưng vịt không sợ, con xem."
Giản Dữu lén nhìn qua kẽ ngón tay, vịt nhỏ đã tiêm xong, đang điên cuồng mổ tay bác sĩ, trả thù bàn tay này, dáng vẻ hoạt bát, thoạt nhìn không đau tí nào.
Giản Dữu mở to mắt: "Hoàng Hoàng giỏi quá."
Bác sĩ không thể không nhét vịt nhỏ vào trong l*иg, Cố Diệc Đình lại mua cho vịt nhỏ một đống thức ăn vịt, hai người mới rời khỏi bệnh viện thú y.
Cố Diệc Đình nói: "Bọn mình ăn cơm tối xong sẽ qua đó."
Giản Dữu ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy bọn mình có thể ăn cơm sớm một tí không?"
"Dữu Dữu muốn gặp ba sớm một tí, được không?"
"Quỷ nhỏ thông minh." Cố Diệc Đình xoa đầu nhỏ của bé, "Không thể, ăn cơm đúng giờ mới có thể cao lên."
Cậu nhóc bĩu môi: "Được rồi!"
Giản Dữu muốn gặp ba ngay, giống như cái đuôi nhỏ đi theo Cố Diệc Đình, chờ đến giờ ăn cơm.
Cố Diệc Đình dở khóc dở cười, bây giờ mới hơn 3 giờ, ít nhất phải đến 6 giờ mới có thể ăn.
Hắn ôm lấy nhóc con, đem bé giơ lên thật cao.
Giản Dữu kích động hét lớn.
"Chơi vui không?" Cố Diệc Đình nâng bé qua đỉnh đầu, đứng trên không trung.
Tay Giản Dữu nắm chặt ống tay áo Cố Diệc Đình, thật ra cũng hơi sợ, nhưng vẫn rất thích.
Giản Dữu vui vẻ cười nói: "Thích!"
"Thích là được." Cố Diệc Đình lại mang theo bé con chơi vài lần, mới đặt bé xuống đất.
Vất vả lắm, cuối cùng cũng đến 5 giờ chiều, Cố Diệc Đình đi vào phòng bếp, Giản Dữu vui mừng vỗ tay, theo Cố Diệc Đình đi vào phòng bếp, "Chú Cố, bọn mình cùng nhau nấu cơm nhé?"
Cậu nhóc tự mình rửa tay, lại xắn ống tay áo lên, mắt to lấp lánh nhìn về phía Cố Diệc Đình.
"Được."
Hai ba con cùng nhau nấu cơm.
Hôm nay Giản Dữu cũng rất tích cực ăn cơm, gần như ăn xong cùng lúc với Cố Diệc Đình, cơm nước xong, Cố Diệc Đình đi dọn dẹp phòng bếp, nhóc con vẫn nhớ vịt nhỏ, bé chạy ra ngoài thêm nước cho vịt, lại thay đệm dưới mông, nghiêm túc dặn dò vịt nhỏ:
"Hoàng Hoàng, hôm nay tớ muốn đi tìm ba, cậu phải ngoan ngoãn, không thể kéo baba lung tung, cũng không thể ăn nhiều thức ăn cho vịt, ngoan ngoãn ngủ một giấc, biết không?"
Vịt nhỏ: "Cạc!"
"Vậy cứ quyết định như thế nhé!" Giản Dữu vươn ngón út ra, cùng cánh vịt nhỏ ngoắc ngoắc, làm xong ước định, mới lên lầu thay quần áo.
Nhóc con mặc áo ngắn tay màu đỏ và quần soóc nhỏ cao bồi, Cố Diệc Đình cũng mặc một bộ quần áo thoải mái, hắn còn cầm một bộ quần áo thay giặt với áo ngủ, ly nước, sữa bò, đồ chơi vịt nhỏ cho nhóc con, lưng ba lô phồng lên.
Hai người lái xe đến khách sạn, phòng của Giản Ninh là một phòng tiêu chuẩn, Cố Diệc Đình ghét bỏ nhìn hai lần, mở lại một phòng xa hoa, gửi số phòng cho Giản Ninh.
Một giờ sau, chương trình kết thúc, Giản Ninh giao Đinh Đinh cho ba mẹ ruột, mới vội vàng trở lại khách sạn.
Anh về phòng mình thay quần áo tắm rửa trước, sau đó có tật giật mình bước vào thang máy, chạy đi tìm nhóc con.
Cố Diệc Đình nói không sai, thoạt nhìn thật sự rất giống yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.
Trong lòng Giản Ninh thầm mắng Cố Diệc Đình, vuốt mặt, gõ cửa đi vào.
Anh vừa bước vào, nhóc con đã vui vẻ từ trên giường nhảy xuống, giống hệt vịt nhỏ trong nhà, nhào vào ngực Giản Ninh: "Ba ơi!"
"Dữu Dữu! Gặp ba có vui không?" Giản Ninh khom lưng bế cậu nhóc lên, ôm vào ngực.
Cậu nhóc ôm chặt cổ Giản Ninh: "Nhớ ba, siêu nhớ."
"Ba cũng rất nhớ Dữu Dữu!" Giản Ninh hôn nhóc con một cái.
Anh quay đầu nhìn Cố Diệc Đình đang đóng cửa: "Cảm ơn Cố tổng, Cố tổng vất vả rồi."
"Không cần khách sáo." Cố Diệc Đình lại gần, hỏi, "Ăn chưa?"
Giản Ninh lắc đầu.
"Vừa hay, mang cơm cho em, nếm thử." Cố Diệc Đình mở hộp giữ ấm ra, thức ăn vẫn còn nóng, "Anh và Dữu Dữu nấu, nếm thử mùi vị thế nào."
"Oa!" Giản Ninh đặt cậu nhóc xuống, cầm lấy hộp cơm ngửi ngửi, "Thơm quá, cảm ơn Cố tổng, cảm ơn Dữu Dữu."
Giản Ninh gắp một miếng sườn nhỏ, đặt vào miệng, anh không thể không thừa nhận, Cố Diệc Đình nấu cơm ngon hơn mình.