- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Pháo Hôi Vai Ác Trầm Mê Nuôi Dưỡng Nhãi Con
- Chương 30
Pháo Hôi Vai Ác Trầm Mê Nuôi Dưỡng Nhãi Con
Chương 30
Giản Dữu nghiêm túc học theo dáng vẻ của chú Cố, trải đệm nhỏ dùng một lần mới vào trong ổ vịt, ấn công tắc tự động, để thức ăn vịt rơi vào trong bát.
Vịt nhỏ vui vẻ kêu cạc cạc, vây quanh nhóc con xoay vòng vòng, cúi đầu ăn thức ăn vịt.
Sau khi được ăn vịt nhỏ mở to mắt, hai ngày nay vẫn vui vẻ theo sau mông Giản Dữu, trở thành người hầu nhỏ của nhóc con.
Giản Dữu đi vào phòng, vịt nhỏ cũng lảo đảo đi theo.
Giản Dữu rất lễ phép, bé ôm vịt nhỏ, đứng cạnh cửa, lễ phép hỏi: "Chú Cố, cháu có thể mang vịt nhỏ vào trong phòng làm khách không?"
"Có thể." Cố Diệc Đình nhìn nhóc con ngoan ngoãn, nói.
"Cảm ơn chú Cố." Giản Dữu vui vẻ dẫn vịt nhỏ đi vào, một người một vịt chạy đi chạy lại trong phòng khách, ríu rít, khiến căn phòng trống trải trở nên tràn ngập sức sống.
Giản Dữu chơi mệt, liền mang theo vịt nhỏ ngồi trên sô pha, hai đứa nhỏ cùng nhau xem ti vi, xem một lúc, Giản Dữu ôm vịt nhỏ ngủ thϊếp đi trên sô pha.
Vịt nhỏ cũng ngủ ở trong ngực Giản Dữu.
Cố Diệc Đình ngồi bên cạnh nhìn hai đứa một lớn một nhỏ, đắp chăn nhỏ đã chuẩn bị sẵn trên sô pha cho hai người.
Hắn cúi đầu nhìn nhóc con mềm mại và vịt nhỏ lông xù.
Ngày nào vịt nhỏ cũng mang một dáng vẻ khác nhau, lông vịt xõa tung, trông như một quả bóng nhung nhỏ, nằm trên ngực Giản Dữu.
Khuôn mặt nhỏ mềm mại của Giản Dữu tựa lên gối ôm, giống như một cục thạch nhỏ.
Ánh mắt Cố Diệc Đình dịu dàng.
Hắn xoa mái tóc mềm mại của cậu nhóc, lại nhẹ nhàng vuốt chóp mũi nhỏ của bé.
Cái mũi khéo léo tinh xảo, giống hệt Giản Ninh như đúc.
Một chú mèo con lớn, một chú mèo con nhỏ.
Giản Ninh từ trên lầu đi xuống, liền thấy Cố Diệc Đình tràn ngập tình thương của ba, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cậu nhóc.
Anh cầm điện thoại trong tay, đi xuống, ngồi ở một đầu khác của sô pha.
Giản Ninh chuẩn bị bắt chuyện, nói: "Cố tổng, Dữu Dữu đáng yêu nhỉ!"
Cố Diệc Đình khó hiểu liếc Giản Ninh một cái, lại liếc Giản Dữu một cái, Giản Dữu giống như một hạt đậu ngọt, ở trong mơ lộ ra nụ cười đáng yêu.
Cố Diệc Đình cũng khẽ cười nói: "Đáng yêu, rất đáng yêu."
"Bé không chỉ đáng yêu, còn rất ngoan ngoãn, ngày ngày ăn uống no đủ, cơ bản im lặng không ồn ào, ngoan ngoãn chơi với vịt nhỏ, vịt nhỏ ngủ rồi, thì ngồi xổm bên cạnh hồ nước nhỏ, chờ vịt nhỏ dậy."
"Bé sẽ tự mình ăn cơm cũng sẽ tự mình uống nước, ăn uống no đủ chơi mệt thì đi ngủ, một chút cũng không để cho người khác nhọc lòng."
Cố Diệc Đình không hiểu, gật đầu nói: "Dữu Dữu rất hiểu chuyện."
"Cho nên, có thể nhờ Cố tổng một chuyện không?" Giản Ninh trải nền xong, ánh mắt lấp lánh nhìn Cố Diệc Đình.
"Chuyện gì, em nói trước đi."
Giản Ninh nói: "Ngày mai tôi phải đi công tác, cho nên có thể nhờ Cố tổng chăm sóc bé không?"
Anh vốn muốn tự mình đi ra ngoài làm việc, rồi mời một người trợ lý đến chăm sóc nhóc con, nhưng còn chưa kịp tìm trợ lý, anh đã chuyển đến chỗ Cố Diệc Đình.
Hơn nữa nhóc con cũng thân với Cố Diệc Đình.
Đi theo bên cạnh Cố Diệc Đình, Giản Ninh mới là người yên tâm nhất.
Cố Diệc Đình nhìn cậu nhóc: "Được."
"Làm phiền Cố tổng rồi, rất cảm ơn Cố tổng!" Giản Ninh chắp tay lại, làm một động tác cảm ơn.
Cố Diệc Đình nói: "Không cần cảm ơn, đây đều là việc tôi nên làm." Hắn nhìn Giản Ninh, nói: "Ngày mai khi nào em đi?"
Giản Ninh lại nhìn lướt qua wechat người quản lý gửi đến, nói: "Sáng mai sẽ đi, nếu thuận lợi, tối hôm sau sẽ về, cho nên đành nhờ Cố tổng ngủ một đêm với Dữu Dữu."
"Buổi tối Giản Dữu ngủ rất ngoan, nhưng lá gan nhỏ, cần có người ngủ cùng, cho nên Cố tổng đành phải chấp nhận."
"Được, tôi biết rồi." Cố Diệc Đình nói.
Hắn nhéo jiojio nhỏ của Giản Dữu: "Em yên tâm."
"Ok!" Giản Ninh đạt được mục đích, trong lòng vui vẻ, lộ nguyên hình, "Cố tổng thật sự quá đẹp trai!"
"Cảm ơn!" Cố Diệc Đình bình tĩnh trả lời.
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh đứng dậy đi thu dọn vali, tắm rửa.
Giản Dữu ngủ một lát, mơ mơ màng màng tỉnh lại, vịt nhỏ trong tay cũng bị đánh thức, "Cạc" một tiếng.
Cậu nhóc bị dọa sợ, hoảng sợ mở to mắt, tỉnh táo ngay.
Dáng vẻ ngốc nghếch khiến Cố Diệc Đình cảm thấy buồn cười.
Giọng bé mềm mại hỏi: "Chú Cố, ba đâu?"
"Ba đi tắm rồi," Cố Diệc Đình nói, "Dữu Dữu, bọn mình đem vịt nhỏ thả về trong ổ, sau đó đi tìm ba, được không?"
Nhóc con chưa tỉnh ngủ, cúi đầu nhìn vịt nhỏ trong tay, nửa phút sau, chậm rì rì gật đầu.
Cố Diệc Đình bế nhóc con, đưa vịt nhỏ về.
Giản Dữu ôm lấy Cố Diệc Đình, mềm mại nằm trong ngực hắn, chờ chú Cố dẫn bé đi tìm ba.
Hai người lên tầng hai.
Phòng Giản Ninh không khóa cửa, Cố Diệc Đình ôm cậu nhóc đi vào.
"Ba ơi!"
"Dữu Dữu, ba đang tắm, con muốn tắm cùng không?"
Giọng Giản Ninh từ phòng tắm truyền đến.
"Muốn!"
Bây giờ Giản Dữu không sợ tắm chút nào, thích tắm chung với ba.
"Vậy con tự mang đồ ngủ vào đi."
"Dạ"
Cố Diệc Đình khom lưng đặt Giản Dữu xuống đất, giúp bé mở tủ quần áo, cậu nhóc cầm một bộ áo ngủ khủng long nhỏ, cởi tất trên chân và áo khoác.
"Chú Cố, có thể giúp cháu mở cửa không ạ?"
Tay trái bé ôm áo ngủ, tay phải lại ôm đồ chơi vịt nhỏ, hai tay không còn chỗ trống.
Cố Diệc Đình: "... Được."
Cố Diệc Đình hỗ trợ dùng tí sức, đẩy ra một khe cửa, Giản Dữu mở cửa, vui vẻ đi vào.
Cậu nhóc chen vào, Giản Ninh tắt nước, tiện tay đóng cửa lại.
Sau đó, anh phát hiện Cố Diệc Đình đứng trước cửa, đang nhìn anh chằm chằm.
Giản Ninh: "...!!"
Giản Ninh nhanh chóng đóng cửa lại, mới hoảng hồn nhìn về phía đầu sỏ gây án.
Đầu sỏ gây án không biết đã xảy ra chuyện gì, đang đấu tranh với quần của mình, nhìn thấy ánh mắt Giản Ninh, ngốc nghếch lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: "Ba!"
Lúc này Giản Ninh mới hoàn hồn.
Tại sao anh lại có tật giật mình đóng cửa?
Ai cũng là đàn ông, có cái gì không thể nhìn.
Thân thể anh cũng không kém... kém, được rồi, vẫn kém Cố Diệc Đình một tí.
Nhưng mà, nghĩ đến việc mình bị Cố Diệc Đình nhìn, anh vẫn có cảm giác bị lột sạch trước mặt Cố Diệc Đình.
Xấu hổ quá a a a!
Giản Ninh ngồi xổm xuống, bất chấp tất cả, hai tay hung tàn rua má cậu nhóc vài cái, mới sống lại.
Cậu nhóc khó hiểu chớp chớp mắt, còn tưởng ba đang chơi với bé, mềm mại gọi ba.
Giờ phút này, Cố Diệc Đình đứng ngoài cửa, nửa phút sau, mới nghe thấy tiếng nước chảy lại vang lên trong phòng tắm.
Thật ra hắn vẫn chưa nhìn thấy gì, chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của chàng trai, mái tóc ướt đẫm, và bọt trắng trước ngực.
Còn có đôi mắt hoảng sợ phóng to trong nháy mắt.
Tắm nước ấm xong, hơi nước làm cho làn da hồng hào, tựa như buổi tối hoang đường kia, chàng trai bởi vì cao trào mà trở nên phấn nộn.
Cửa kính mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người đang động đậy, càng tăng thêm vài phần ý tứ mông lung.
Đột nhiên Cố Diệc Đình có vài phần ghen tị với nhóc con.
Sáng hôm sau, khi Giản Dữu tỉnh dậy, Giản Ninh đã đi rồi.
Bé mơ mơ màng màng, theo thói quen đưa tay ôm ba, lại ôm trúng khoảng không.
Giản Dữu mở to mắt, gối đầu bên kia trống rỗng, người ba lớn như vậy không thấy đâu.
"Ba ơi!"
Giọng nói mềm mại của nhóc con mang theo tiếng khóc nức nở, bé ngồi dậy, ngơ ngác nhìn gối đầu của ba, nửa ngày sau, mới nhớ ra lời ba nói với bé vào tối qua.
Ba đi làm rồi, hôm nay phải ở với chú Cố.
Giản Dữu nén nước mắt, phồng má chậm rãi bò xuống giường đi vệ sinh.
Lúc Cố Diệc Đình chuẩn bị xong bữa sáng, cậu nhóc đã giẫm lên ghế, tự mình đánh răng.
Thấy Cố Diệc Đình bước vào, bé ùng ục nhổ bong bóng trong miệng, mềm mại gọi: "Chú Cố!"
Ba không ở bên cạnh, nhìn thấy chú Cố, trái tim Giản Dữu lập tức buông lỏng, bé giống như tìm được chỗ dựa, nhảy xuống ghế nhỏ, nhanh chân chạy đến trước mặt Cố Diệc Đình.
Cố Diệc Đình khom lưng bế bé lên.
"Dữu Dữu giỏi lắm, tự mình rời giường." Cố Diệc Đình dịu dàng nói, "Dữu Dữu thay quần áo, bọn mình xuống ăn cơm nhé?"
"Dạ"
Cố Diệc Đình cởϊ áσ ngủ khủng long ra cho bé, thay áo sơ mi màu vàng và quần yếm jean Giản Ninh đã chuẩn bị sẵn tối qua.
Khủng long nhỏ đáng yêu nhanh chóng biến thành cậu nhóc ngầu lòi đáng yêu.
Cố Diệc Đình bế bé đặt lên ghế trẻ em, hai người cùng nhau yên lặng ăn cơm.
Giản Dữu vừa ăn, vừa không nhịn được nhìn về chỗ ngồi của ba, nơi đó trống trơn.
Cậu nhóc lộ ra vẻ mặt buồn bã.
Cơm nước xong, Cố Diệc Đình quyết định mang theo Giản Dữu đến công ty.
Giản Dữu chạy đến, cố ý chào hỏi vịt nhỏ, mới lưu luyến leo lên xe Cố Diệc Đình, trong túi quần còn mang theo đồ chơi vịt nhỏ.
Bé nhỏ giọng hỏi: "Chú Cố, không có ai chơi cùng, vịt vịt có cô đơn không?"
"Không đâu, vịt vịt có bạn tốt, Dữu Dữu là bạn tốt của vịt vịt, vịt vịt nhớ Dữu Dữu, sẽ không cô đơn." Cố Diệc Đình xoa mái tóc mềm mại của nhóc con, dịu dàng nói, "Chờ chú Cố tan tầm, chúng ta sẽ về chơi với vịt vịt, được không?"
"Dạ được!"
Giản Dữu quá ngoan khiến cho người ta đau lòng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, không ồn ào cũng không làm loạn, tự mình cúi đầu nhìn đồ chơi vịt nhỏ trong ngực.
Đợi đến khi xe dừng ở chỗ đậu, Cố Diệc Đình đưa tay bế cậu nhóc lên.
Lúc này, vừa hay là giờ làm việc, bãi đỗ xe người đến người đi, nhóc con ôm chặt cổ Cố Diệc Đình, đem đầu nhỏ chôn xuống, mềm mại kề trên cổ Cố Diệc Đình, giống như một con chim cút lông xù.
Cố Diệc Đình cười cười, vuốt lưng Giản Dữu, trấn an bé: "Dữu Dữu đừng sợ, có chú Cố ở đây."
Cái đầu nhỏ được chôn xuống của Giản Dữu, dùng sức gật một cái.
Cố Diệc Đình mang theo Giản Dữu, đi qua đại sảnh, đến thang máy chuyên dụng cao tầng.
Thang máy từ từ đi lên, không gian kín mít cuối cùng cũng khiến Giản Dữu yên tâm, bé cẩn thận thò đầu ra, trùng hợp bắt gặp ánh mắt trợ lý đặc biệt của Cố Diệc Đình.
Cậu nhóc giống như động vật nhỏ mới ra đời, mắt to ngây thơ nhìn về phía trợ lý.
Trợ lý độc thân 30 năm, trong nháy mắt bị bé con trinh phục.
Chương Trình đẩy đẩy gọng kính đen, thân thiện mỉm cười với cậu nhóc.
Giản Dữu cảm nhận được ý tốt, cũng cong mắt cười, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, sau đó lập tức xấu hổ giấu mình đi.
Cố tổng lạnh lùng như núi tuyết, lúc này mặt mang gió xuân, vô cùng dịu dàng nhìn cậu nhóc.
Cậu nhóc cũng nhỏ giọng nói chuyện với Cố tổng: "Chú Cố, ở đây nhiều người quá."
"Không sợ, có chú Cố." Cố Diệc Đình nhỏ giọng nói, "Chú Cố luôn ở bên Dữu Dữu."
Chương Trình mở rộng tầm mắt.
"Cố tổng, đứa bé này là con trai của Trần tổng à?"
Chương Trình biết, anh trai của Cố tổng là Trần Diệc Minh đã sớm kết hôn, hai anh em theo họ mẹ và ba, đứa nhỏ lớn như vậy, sự thật chỉ có một.
Chương Trình vừa dứt lời, Cố Diệc Đình lập tức lộ ra biểu cảm "Anh bị ngu à".
Hắn hơi nâng đứa nhỏ trong ngực lên.
Cậu nhóc lập tức nhỏ giọng giải thích: "Con không phải con của Trần tổng, con là con của ba."
Chương Trình: "..."
Cố Diệc Đình cười ra tiếng, hắn che lỗ tai cậu nhóc, tức giận nói, "Con trai tôi, đáng yêu không?"
Biểu cảm của Chương Trình trong nháy mắt giống như bị sét đánh.
Y nhìn Cố tổng, lại nhìn cậu nhóc.
Nhìn như vậy, hai người hình như còn rất giống nhau.
Cậu nhóc không rõ nguyên do bị bịt lỗ tai, nghiêng đầu nhìn Chương Trình.
Phiên bản nhóc Cố đáng yêu quá.
Chương Trình ngơ ngác nói: "Đáng yêu."
Cố Diệc Đình buông tha lỗ tai nhỏ của Giản Dữu, nhỏ giọng nói với cậu nhóc: "Dữu Dữu, đây là chú Chương, hôm nay nếu chú Cố không có ở đây, có chuyện gì cũng có thể tìm chú Chương."
Cậu nhóc nhìn Chương Trình, gật đầu.
"Đừng sợ, lúc nãy chú Chương còn khen Dữu Dữu đáng yêu." Cố Diệc Đình xoa đầu nhỏ của bé, ấm áp nói.
Chương Trình phối hợp lộ ra nụ cười thân thiện.
Cậu nhóc: "Cảm ơn chú Chương."
Thang máy dành riêng cho tổng giám đốc dừng lại ở tầng 28, Cố Diệc Đình kéo cậu nhóc ra khỏi thang máy.
Cả tầng chỉ có Cố Diệc Đình và đoàn trợ lý của anh.
Giản Dữu tò mò hết nhìn Đông lại nhìn Tây, "Chú Cố, chỗ này đẹp quá!"
"Dữu Dữu có thích không?"
"Thích."
"Vậy Dữu Dữu có muốn thường xuyên đến chơi với chú Cố không?"
Giản Dữu gật đầu.
Hai người đến trước cửa sổ sát đất, Giản Dữu vui vẻ chạy tới, dán mặt lên cửa kính nhìn xuống tầng, "Chú Cố, cao quá, người phía dưới nhỏ thật, giống như con kiến."
"Oa, chú Cố, chú giỏi ghê!"
Hai ba con giống nhau thích khen ngợi.
Cố Diệc Đình dở khóc dở cười.
Chơi ở hành lang một lúc, Cố Diệc Đình khom lưng ôm lấy cậu nhóc, hai người đi đến văn phòng Cố Diệc Đình.
Phòng làm việc của Cố Diệc Đình rất lớn, khu nghỉ ngơi cần gì có nấy.
Cố Diệc Đình đặt Giản Dữu lên sô pha ở khu nghỉ ngơi, chuẩn bị nước ấm cho bé, đặt ở trên bàn, lại mở TV, mới đứng dậy đi làm việc.
Vì vậy, ngày hôm nay, tất cả mọi người đến tìm Cố tổng, đều biết Cố tổng ngồi trong phòng làm việc, tính tình Cố tổng hôm nay rất tốt.
Giản Dữu xem phim hoạt hình một lúc đã chán, bé lại nhớ ba, nhảy xuống sô pha, đi đến trước mặt Cố Diệc Đình, ngửa đầu nhìn hắn hỏi: "Chú Cố, khi nào ba về nhà ạ?"
Cố Diệc Đình: "Ngày mai ba sẽ về."
"Ò, con biết rồi!"
Cậu nhóc đã biết khái niệm ngày mai, tủi thân cúi đầu xuống.
Cố Diệc Đình bế bé lên, "Dữu Dữu không muốn ở bên chú Cố à?"
"Muốn." Giản Dữu là một hạt đậu ngọt ngào, mềm mại ôm lấy Cố Diệc Đình, "Thích chú Cố, cũng thích ba."
"Muốn ở bên chú Cố, ở bên ba."
Cố Diệc Đình nhìn dáng vẻ nghiêm túc của bé, nghĩ thầm, không đau vô ích.
Hắn nói: "Chú Cố cũng thích ở bên ba, ở bên Dữu Dữu. Nhưng ba phải làm việc, giống như chú Cố vậy, chúng ta cùng nhau chờ ba về, nếu ngày mai ba vẫn chưa về, chú Cố sẽ mang Dữu Dữu đi tìm ba, được không?"
Cậu nhóc nắm chặt ngón tay út, gật gật đầu.
Bé ỉu xìu nằm trong ngực Cố Diệc Đình, trở thành một đứa vô dụng.
Dáng vẻ đáng thương, Cố Diệc Đình nhìn đến buồn cười.
Hắn xoa khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc: "Chú Cố chơi với Dữu Dữu nhé?"
"Nhưng chú Cố phải làm việc, Dữu Dữu sẽ tự chơi." Giản Dữu hiểu chuyện trượt từ trong ngực Cố Diệc Đình xuống.
Cố Diệc Đình lấy mấy quyển truyện tranh thiếu nhi từ trên giá sách đưa cho bé, đây là lúc Cố Diệc Đình mới biết sự tồn tại của Giản Dữu, chuẩn bị sẵn.
Quả nhiên, nhóc con cảm thấy thú vị, ghé vào trên sô pha xem bản vẽ, một bên xem, còn một bên hoạt bát nói chuyện với đồ chơi vịt nhỏ bên cạnh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Pháo Hôi Vai Ác Trầm Mê Nuôi Dưỡng Nhãi Con
- Chương 30