Chương 3: Minh tinh nhỏ độc ác

Hai bàn tay nhỏ của Giản Dữu ôm chặt Giản Ninh, trên mặt mang theo sợ hãi, nhỏ giọng gọi, "Ba!"

"Đừng sợ, bọn mình đi tắm trước, tắm xong rồi sẽ là Dữu Dữu thơm thơm, được không?"

Khuôn mặt nhỏ của Giản Dữu áp vào mặt Giản Ninh, gật gật đầu, "Vâng."

"Đừng sợ," Giản Ninh nhận thấy Giản Dữu cứng đờ, nghe nói có một số trẻ con sợ tắm, Giản Ninh định trấn an Giản Dữu nhẹ nhàng vuốt ve lưng bé, "Dữu Dữu, ba tắm cho con bọn mình tắm cùng nhau."

Giản Dữu nắm lấy quần áo Giản Ninh, không nói gì.

Ở trong trí nhớ của bé, mỗi lần ba tắm cho bé, đều sẽ lấy cái thứ sắt to tướng bị rỉ nước đó ra, trực tiếp phun về phía bé.

Nhưng mà không muốn từ chối ba.

Muốn ở cùng ba.

"Dữu Dữu ngoan."

Giản Ninh đem Giản Dữu đặt trên mặt sàn, đứng dậy đem nước ấm đổ vào bồn tắm, kiểm tra nhiệt độ nước.

Giản Dữu giống như cái đuôi nhỏ, đi theo phía sau Giản Ninh, nắm lấy ống quần anh.

Vì thế Giản Ninh đem cậu nhóc bế lên, hai lần ba lần lột sạch, bỏ vào bồn tắm.

Cậu nhóc so với tưởng tượng của anh còn nhỏ gầy hơn nhiều, yếu ớt, thoạt nhìn trên người không có một tí thịt.

Nhất định phải đem bé con nuôi thành đứa nhóc trắng trắng mập mạp, Giản Ninh thầm nghĩ.

Bàn tay nhỏ của Giản Dữu lo sợ nắm lấy ngón tay Giản Ninh.

Giản Ninh trấn an nói, "Dữu Dữu không sợ, ba ở đây, bọn mình tắm cùng nhau."

Anh để Giản Dữu tùy ý nắm lấy ngón tay mình, một cái tay khác gian nan cởϊ qυầи, vượt đến bồn tắm.

"Nào, Dữu Dữu, ngồi lên đùi để ba tắm cho con."

Giản Dữu cẩn thận bò lên người Giản Ninh, thấy Giản Ninh thật sự không tức giận, mới thả lỏng.

Hai người rất nhanh đã tắm xong.

Giản Ninh dùng khăn tắm đem toàn bộ bé con bọc kín, đặt ở trên giường.

Cậu nhóc vừa tắm xong, dưới ảnh hưởng của sức nóng, trở nên phấn nộn, đôi mắt to ngây thơ lại vui vẻ, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.

Giản Ninh đem bé quấn chặt, không chút khách khí khen, "Dữu Dữu đáng yêu quá."

"Con trai của ba là đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới."

Khuôn mặt nhỏ của Giản Dữu đỏ bừng, trên mặt treo nụ cười vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Giản Ninh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, đứng dậy đến phòng ngủ Giản Dữu, miễn cưỡng tìm một kiện quần áo Giản Dữu có thể mặc vào, thay cho bé.

"Đến đây, Dữu Dữu ngồi dậy sấy tóc, chúng ta đi mua quần áo."

Lá gan Giản Dữu lớn một xíu, tự mình ngồi dậy.

Chỉ thấy Giản Ninh lấy ra một thứ to con giống như đầu heo Peppa, kêu ong ong ong.

Con ngươi Giản Dữu phóng đại, hoảng sợ nhìn về phía Giản Ninh, sau đó thân thể nhỏ run lên.

Giản Ninh: "..."

Không ngờ Giản Dữu lại sợ máy sấy.

Giản Ninh cầm máy sấy thổi vào lòng bàn tay, sau đó mới dùng tay chậm rãi gãi gãi tóc Giản Dữu, đem máy sấy nhắm ngay đầu Giản Dữu.

Giản Dữu rụt rụt bả vai, khuôn mặt nhỏ sợ hãi nhăn thành bà già.

Đáng yêu muốn chết.

Giản Ninh cúi đầu hôn lên trán Giản Dữu, "Đừng sợ, sấy một lát sẽ khô."

Thân thể nhỏ bé của Giản Dữu cứng đờ.

Ba hôn bé.

Lần đầu tiên ba hôn hôn Dữu Dữu.

Đôi mắt Giản Dữu mở to, ngốc ngốc.

Giống một con ngỗng ngốc.

Giản Ninh cười cười, làm khô tóc bé, lại ong ong ong sấy vài cái cho mình, thay quần áo.

Anh đem quần áo dơ ném vào máy giặt, sau đó mang Giản Dữu ra cửa.

Rất ít khi nguyên chủ mang Giản Dữu ra cửa, nhóc con đối với mọi thứ đều tràn ngập tò mò, nhưng vẫn tràn ngập sợ hãi, gắt gao chôn trong ngực Giản Ninh, đôi mắt tròn xoe lén liếc nhìn khắp nơi.

Giản Ninh đội cho Giản Dữu một cái mũ nhỏ màu vàng, đi thẳng đến trung tâm thương mại lớn ở dưới lầu.

Nguyên chủ sống ở vị trí đường vành đai ba của thành phố A.

Tầng dưới là khu thương mại, vị trí rất tốt.

Nghĩ đến thân phận của nguyên chủ, dù sao anh ta cũng là một minh tinh lớn lớn bé bé, Giản Ninh đeo khẩu trang với kính râm, sau đó một tay ngầu lòi ôm bé con vọt vào trung tâm thương mại..

Hai người vừa bước đến đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Thoạt nhìn người ba trẻ tuổi ngầu lòi, một tay ôm bé con đội chiếc mũ quả dưa màu vàng.

Người càng nhiều, Giản Dữu càng sợ hơn, ôm chặt lấy Giản Ninh, núp ở trong ngực anh, cẩn thận từng li từng tí nhìn người xung quanh.

Giản Ninh xoa cái đầu nhỏ của bé, "Không sợ, có ba."

Hai người đi ngang qua một sân chơi trẻ em.

Giản Ninh nhỏ giọng hỏi đứa nhỏ trong ngực muốn chơi không? Không ngờ Giản Dữu càng nắm chặt hơn, lo sợ lắc đầu.

Giản Ninh xoa lưng bé, ước lượng, cũng ôm chặt cậu bé.

Bé con quá nhát gan.

Đi mua quần áo mà không chơi.

Sau này phải dẫn bé ra ngoài đi dạo nhiều hơn.

Giản Ninh thầm nghĩ.

Giản Ninh mang theo Giản Dữu đi vào một cửa hàng chuyên bán quần áo trẻ em.

Nhân viên cửa hàng xuất hiện.

"Chào ngài, ngài có muốn xem thử chút không?"

"Trong ngực ngài là em bé à, thật đáng yêu?"

"Ngài có gì cần tôi giới thiệu không?"

Cậu bé nhìn người xa lạ trước mắt đến gần, giống như mèo con bị dọa sợ, đem khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực Giản Ninh, không động đậy.

Giản Ninh: "..."

Một tay Giản Ninh ôm bé, một tay khác không ngừng vuốt ve bé, trấn an bé con.

Anh nhìn nhân viên ôn hòa nói, "Đứa nhỏ nhà tôi 3 tuổi, ngài xem thử đứa nhỏ 3 tuổi cần cái gì không? Để tôi xem thử."

Giọng nói rất hay, nhân viên nhìn khách hàng trước mắt, nghĩ thầm, vẫn là một người ba tốt biết lo cho gia đình.

Độ thiện cảm của cô tăng gấp đôi, kiên nhẫn giới thiệu cho anh đồ trẻ con 3 tuổi trong tiệm có thể dùng.

Đồ chuyên dùng khi bé ăn đồ ăn vặt, gối nhỏ tốt cho sức khỏe của bé, đồ chơi nhỏ và sách giúp phát triển trí não từ sớm, quần áo và giày nhỏ thích hợp để bé mặc, áo ngủ khủng long và vịt nhỏ.

Nghe nhân viên giới thiệu, Giản Ninh tưởng tượng đến dáng vẻ bé con mặc bộ đồ ngủ khủng long nhỏ màu xanh lá chạy tới chạy lui trên mặt đất, dần mất hết lý trí.

Muốn muốn, tất cả đều muốn, đứa nhỏ khác có hết, Dữu Dữu cũng không thể thiếu.

Giản Dữu ở trong ngực Giản Ninh phát hiện không có uy hϊếp, chậm rãi cẩn thận đem đầu nhỏ thò ra, nhìn Giản Ninh mua một đống đồ vật.

"Cửa hàng của bọn cô có cung cấp dịch vụ giao hàng không?" Giản Ninh hỏi.

"Ngài yên tâm, sẽ, ngài trả tiền sau đó lưu lại địa chỉ là được."

"Vậy đành làm phiền, cảm ơn cô."

Giản Dữu lấy điện thoại ra, quét mã trả tiền.

Số dư còn lại không đủ.

Giản Ninh: "..."

Đổi Wechat.

Vẫn như cũ số dư còn lại không đủ.

Không thể nào?

Mặc dù anh mua đồ hơi nhiều, nhưng trong tài khoản của nguyên chủ, mấy vạn khối tiền cũng không có?

Không phải minh tinh sao?

Sao lại nghèo như vậy?

Giản Ninh thở dài, không vội không vội, ngoại trừ Alipay WeChat, anh tìm thẻ ngân hàng, còn có huabei, thật sự không được.

Giản Ninh an ủi mình, lấy túi tiền ra, từ trong túi tiền móc ra một tấm thẻ, đưa cho nhân viên thử.