- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Pháo Hôi Vai Ác Trầm Mê Nuôi Dưỡng Nhãi Con
- Chương 22
Pháo Hôi Vai Ác Trầm Mê Nuôi Dưỡng Nhãi Con
Chương 22
Chú Cố đang ngồi bên mép giường.
Vậy mình có cần bò vào trong ngực chú không?
Giản Dữu nghiêng đầu suy nghĩ một lát, cảm thấy chắc là không cần.
Giản Dữu lon ton chạy đến giữa Giản Ninh và Cố Diệc Đình ngồi xuống, như vậy có thể cùng lúc có được ba và chú Cố!
Siêu hạnh phúc.
Giản Dữu lộ ra nụ cười thật to.
Bé tìm vịt nhỏ của mình, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Cố Diệc Đình, ngại ngùng nhỏ giọng nói, "Chú Cố, đây là bạn tốt Hoàng Hoàng của cháu, cho chú chơi một lát."
"Nhưng chú phải ấn nhẹ, nếu không Hoàng Hoàng sẽ đau."
Vẻ mặt Giản Dữu nghiêm túc, nghiêm túc dặn dò Cố Diệc Đình.
Cố Diệc Đình cũng nghiêm túc trả lời: "Được."
Hắn nhìn vịt nhỏ trong tay.
Con vịt này đặt trong tay cậu nhóc rất vừa vặn, đặt trong lòng bàn tay Cố Diệc Đình, chỉ có một xíu, tinh xảo đáng yêu.
Cố Diệc Đình đặt ngón tay lên lưng vịt nhỏ, nhẹ nhàng ấn một cái, vịt con đát một tiếng, Giản Dữu vui vẻ học theo vịt con kêu một tiếng, vỗ vỗ tay.
Trên khuôn mặt như băng sơn của Cố Diệc Đình, cuối cùng cũng lộ ra ý cười thật lòng.
Thấy hai ba con chơi vui vẻ như vậy, Giản Ninh ghen tị.
Con vịt nhỏ này, bé con yêu thích không nỡ buông tay, cầm trong tay cả ngày, bây giờ lại dễ dàng đưa cho Cố Diệc Đình chơi.
Giản Ninh ghen tức vươn tay ra, ruamái tóc mềm mại của cậu nhóc, rualoạn đến rối, bé con lông xù càng đáng yêu.
Rua lần đầu tiên được sử dụng ở các địa phương. Trong tiếng Bắc Kinh, rua tương tự "mềm yếu", ở các vùng Tứ Xuyên, Quý Châu, Hà Bắc, nó có nghĩa là "Sờ, vò, xoa, bóp", v.v...
Cậu nhóc bị bắt nạt mang vẻ mặt mờ mịt, nghiêng cái đầu mềm mại nhìn Giản Ninh, giọng nói cất cao: "Ba?"
Con của anh cũng quá đáng yêu rồi!
A a a!
Giản Ninh giống như một con sói xám lớn nhìn thấy thỏ trắng, nhào đến hai tay đè lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cậu nhóc, điên cuồng xoa bóp.
Đứa nhỏ yếu ớt bất lực lại đáng thương, ngoan ngoãn để Giản Ninh rua, cái miệng nhỏ nhắn vểnh thành miệng cá vàng nhỏ.
Giản Ninh rua đến dễ chịu, buông cậu nhóc ra, mới nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình.
Giản Ninh: "...!!"
Hai má Giản Ninh hơi đỏ lên.
Cố Diệc Đình sẽ không cảm thấy anh thiểu năng chứ?
Còn nữa, Cố Diệc Đình cười cái gì? Cười nhạo anh ngây thơ sao?
Giản Ninh xoay người nhảy xuống giường, chạy vào bếp rót một ly nước ấm cho cậu nhóc uống.
Trong phòng chỉ còn lại Giản Dữu và Cố Diệc Đình.
Không có Giản Ninh, Giản Dữu ở chung với người khác, vẫn rất sợ hãi.
Bé cẩn thận nhích pp về phía sau, lại lén nhìn Cố Diệc Đình xem hắn có phát hiện không, lại lén lui về phía sau.
Cố Diệc Đình sao có thể không phát hiện ra động tác nhỏ của bé.
Tuy nhiên hắn cảm thấy, con trai của mình thế nào cũng đáng yêu, bao gồm cả hamster nhỏ, từng chút từng chút di chuyển về phía sau.
Cuối cùng Giản Dữu cũng dịch đến vị trí của ba.
Bé lén bắt lấy một góc quần của ba, lấy hết can đảm, một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Cố Diệc Đình.
Cố Diệc Đình vẫn ngồi bất động ở vị trí cũ.
Hắn vẫn nhìn động tác nhỏ của cậu nhóc, trong mắt chứa đầy ý cười, trong tay còn nắm một con vịt nhỏ, làm cho Cố Diệc Đình không còn đáng sợ nữa.
Cố Diệc Đình thấy bé con lưu luyến không rời nhìn vịt nhỏ, nhẹ giọng hỏi, "Dữu Dữu còn muốn vịt nhỏ không?"
"Muốn." Bé con thưa dạ.
"Cho!" Cố Diệc Đình vươn tay.
Cậu nhóc nhanh chóng bò qua, bắt lấy vịt nhỏ nắm trong lòng bàn tay, lui về chỗ cũ.
Bé vẫn lén quan sát Cố Diệc Đình, Cố Diệc Đình cũng nhìn bé.
Cậu nhóc nhạy bén nhận ra Cố Diệc Đình không có ác ý, lại di chuyển về một ít, thử hỏi, "Chú Cố, còn chơi Hoàng Hoàng không?"
"Dữu Dữu cho chú chơi."
Một bên luyến tiếc, một bên vẫn muốn an ủi chú Cố đang đau lòng.
Bé con cũng không biết mình nên làm gì, nghĩ đi nghĩ lại, đem vịt nhỏ một lần nữa đặt ở trên giường, đẩy về phía chú Cố, đôi mắt to đáng thương nhìn chú Cố, lưu luyến không rời túm lấy jiojio nhỏ, "Cho!"
Cố Diệc Đình nhìn con trai, với vịt con trên giường, đáy lòng chậm rãi lấp đầy.
Hắn lùi vịt con lại, khóe miệng hơi nhếch lên, "Dữu Dữu chơi đi, chú Cố không chơi nữa, cảm ơn Dữu Dữu."
"Không cần khách sáo." Giản Dữu mềm mại nói.
Vừa nói, vừa nghe chú Cố nói không cần vịt nhỏ nữa, vui vẻ cầm vịt nhỏ về, cầm trong tay, bóp một cái.
Vịt nhỏ: "Đát!"
Giản Dữu giơ vịt nhỏ lên, chia sẻ niềm vui của mình: "Chú Cố, chú có nghe thấy vịt nhỏ hát không?"
Vẻ mặt Cố Diệc Đình cứng ngắc kìm lòng không đậu lộ ra biểu cảm, giọng nói dịu dàng: "Nghe thấy."
Hắn cho rằng, đột nhiên xuất hiện thêm một đứa bé chắc hẳn hắn sẽ không biết phải ở cùng đối phương thế nào, nhưng, bây giờ xem ra, hình như cũng không cần lo lắng.
Cậu nhóc rất ngoan, rất đáng yêu, mặc dù có hơi sợ người lạ.
Nhưng...
Cố Diệc Đình nhìn bé con ngửa cổ cùng mình cười ngây ngô, nhưng cũng không sợ người lạ cho lắm, ít nhất cũng không sợ hắn.
Giản Ninh ở trong bếp pha cho cậu nhóc một cốc nước ấm, lại pha một cốc nước chanh, bưng cả hai cốc nước vào.
Trước tiên anh đưa cái cốc nhỏ hình động vật nhỏ cho Giản Dữu, Giản Dữu đã có thể tự mình mở nắp cốc nước, bé "cạch" một tiếng mở ra, cầm lên khoe với Giản Ninh, sau đó nhét vào trong miệng, ùng ục ùng ục uống nước.
Giản Ninh đưa cốc nước chanh trong tay cho Cố Diệc Đình: "Anh Cố, uống ly nước đi, nước chanh, vừa mới pha, không biết anh có thích không."
"Cảm ơn!"
Cố Diệc Đình vươn tay, nhận lấy ly nước.
Tay của hai người, lần nữa đυ.ng vào nhau, sau đó nhanh chóng tách ra.
Nơi gặp phải hơi nóng.
Cố Diệc Đình nhận lấy nước chanh, uống vài ngụm, dùng tay kia sờ sờ chỗ đυ.ng phải, rũ mắt.
Hắn nghĩ, hắn muốn mang đứa bé, cùng với ba đứa bé, mang về nhà, cưng chiều, yêu thương.
Trong lòng hắn có một thanh âm, nói cho hắn biết như vậy.
Đột nhiên có hơi khát.
Cố Diệc Đình bưng cốc nước lên, nhanh chóng uống hết, cầm cốc rỗng, hỏi, "Để ở đâu?"
Giản Ninh vươn tay: "Đưa tôi!"
"Được!"
Cố Diệc Đình đưa qua.
Đáng tiếc, không thể, Giản Ninh duỗi tay nhận lấy.
Cố Diệc Đình đè nén chờ mong trong lòng.
Không vội, hắn nghĩ.
Cứ từ từ.
Cậu nhóc uống nước xong, đưa cốc cho ba.
Bé dán vào tai ba, nhỏ giọng hỏi, "Ba, con có thể chơi với chú Cố không?"
Giản Ninh sửng sốt, lập tức hiểu ra: "Có thể."
Bé đi theo chú Cố ra khỏi phòng ngủ, mới phát hiện ba còn chưa ra, vội vàng chạy vào tìm ba, không ngờ ba đang ngủ.
Giản Dữu mềm mại làm nũng, "Ba!!"
Thế này ai mà chịu được?
Nhưng Giản Ninh chịu được.
Anh ngồi dậy, rua rua nhóc con ngốc nghếch, nói, "Dữu Dữu với chú Cố chơi, được không?"
"Muốn ba chơi cùng cơ." Cậu nhóc cúi đầu.
Giản Ninh: "Ngày nào ba cũng chơi với Dữu Dữu, nhưng chú Cố, chỉ có hôm nay là lần đầu tiên chơi với Dữu Dữu, Dữu Dữu chỉ tập trung chơi với chú Cố, tối nay lại chơi với ba được không?"
Giản Dữu cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát.
Hình như cũng đúng.
Bé nhỏ giọng nói, "Được rồi, Dữu Dữu chơi với chú Cố một lát rồi về tìm ba."
"Được, đi thôi!"
Giản Ninh sờ gáy bé.
Cậu nhóc lon ton chạy ra.
Chú Cố đang vươn tay, chọc vịt nhỏ.
Giản Dữu vội vàng dừng lại, để tay nhỏ ra sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt Cố Diệc Đình, nhỏ giọng gọi: "Chú Cố."
Bé vẫn hơi sợ chú Cố.
"Dữu Dữu đến rồi!" Cố Diệc Đình ngẩng đầu nhìn lại, ngoài cửa cũng không xuất hiện bóng dáng chàng trai.
Hắn hơi thất vọng, nhìn con trai đáng yêu, lại một lần nữa chữa khỏi.
Cố Diệc Đình nhìn bé con thận trọng hỏi, "Bọn mình có thể bắt tay không?"
Hắn đưa tay ra trước.
Cậu nhóc nhìn bàn tay to của Cố Diệc Đình, có hơi do dự, cũng vươn tay, đặt tay nhỏ của mình lên bàn tay to của Cố Diệc Đình, nhỏ giọng nói: "Được."
Hai tay nắm lấy nhau.
Cậu nhóc ngạc nhiên nói, "Tay chú Cố lớn quá."
Cố Diệc Đình: "Chờ lớn lên, tay Dữu Dữu cũng sẽ lớn lên."
"Thật sao?" Giản Dữu hỏi, "Sẽ lớn bằng chú Cố sao?"
Cố Diệc Đình gật đầu.
"Tuyệt quá."
Cậu nhóc vui vẻ cười cười, lộ ra lúm đồng tiền giống Giản Ninh.
Đồng tiền, càng thêm đáng yêu.
Cố Diệc Đình buông tay Giản Dữu ra, lại hỏi, "Chú có thể ôm Dữu Dữu một cái không?"
Tuy rằng không biết tại sao chú Cố lại muốn bắt tay, lại muốn ôm một cái, nhưng nghĩ đến lời ba nói, bé con vẫn chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng ôm cổ Cố Diệc Đình, sau đó, bé bị một tay Cố Diệc Đình ôm lấy.
Cậu nhóc hoảng sợ, một lần nữa ôm lấy cổ Cố Diệc Đình, "Chú!"
"Đừng sợ!" Giọng Cố Diệc Đình dịu dàng.
Cậu nhóc im lặng.
Bé ngồi trên cánh tay Cố Diệc Đình, ghé vào người Cố Diệc Đình, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn chú."
"Không cần khách sáo."
Tay phía bên kia của Cố Diệc Đình móc túi áo mình, muốn tìm ra một món đồ để làm quà, đưa cho cậu nhóc ngay.
Trong túi không có gì ngoài ví.
Cố Diệc Đình sờ ví tiền, bắt đầu suy nghĩ, tặng cho bé con tấm thẻ màu xanh lá này? Hay tấm màu đỏ này?
Hay là, tấm màu đen này?
Hay chiếc xe hôm nay?
Thất sách, đến quá vội.
Cố Diệc Đình ôm cậu nhóc đến bên cửa sổ, nhìn xuống xe.
Hắn nói: "Dữu Dữu, chú dẫn cháu xuống lầu mua quà, được không?"
Cậu nhóc thông minh ngoan ngoãn lập tức trở nên cảnh giác.
Bé trốn trong ngực Cố Diệc Đình, giọng nói lạnh lùng vô tình: "Dữu Dữu không cần."
Cố Diệc Đình: "..."
Cố Diệc Đình nhìn đôi mắt to tròn xoe của cậu nhóc, gặp vấn đề khó giải, không biết nên làm gì để thuyết phục đối phương.
Hắn vốn tâm huyết dâng trào, thuận miệng nói ra, nhưng sau khi nói ra, càng muốn mang theo cậu nhóc xuống lầu mua quà.
Cố Diệc Đình nghiêm túc: "Bọn mình xuống lầu mua quà, rất nhanh sẽ lên, xuống trung tâm thương mại dưới lầu được không?"
Cậu nhóc lắc đầu, cái mông nhỏ động đậy trái phải: "Chú, Dữu Dữu muốn đi tìm ba!"
Hai bàn tay nhỏ bé của Giản Dữu đặt trên cánh tay Cố Diệc Đình, kiếm đủ sức muốn đi xuống.
Cố Diệc Đình không dám dùng sức, nhanh chóng ngồi xổm xuống, thả cậu nhóc xuống.
Cậu nhóc liếc Cố Diệc Đình một cái, sau đó nhanh chóng chạy đến phòng ngủ.
Giản Ninh đang giơ chân nghịch điện thoại, đột nhiên bị cậu nhóc vội vã chạy vào làm cho giật mình.
Giản Ninh ngồi dậy: "Dữu Dữu, sao vậy?"
Giản Dữu không nói một lời, yên lặng cởi dép lê, hì hục bò lên giường, sau đó nhanh chóng bò đến bên cạnh ba, bắt lấy một tay ba, ngồi thành một cục nhỏ.
Giản Ninh: "...???"
"Có chuyện gì vậy, Dữu Dữu?"
Giản Dữu dán sát vào Giản Ninh, nhỏ giọng nói: "Ba, chú Cố muốn bắt cóc con."
Giản Ninh: "..."
"Chú Cố nói muốn lén xuống lầu mua quà."
"Nhưng ba nói, không thể cùng người khác xuống lầu, sẽ bị lừa bán."
Giản Ninh nghe xong, dở khóc dở cười.
Anh lo lắng cho cậu nhóc, nên mới lặp đi lặp lại nói qua nhiều lần với bé không nên đi theo người xa lạ xuống lầu, bọn buôn người bán trẻ con, không ngờ cậu nhóc lại nhớ rõ như vậy.
Giản Ninh bất đắc dĩ, xoa đầu cậu nhóc: "Dữu Dữu giỏi lắm."
Giản Dữu ôm chặt cánh tay Giản Ninh.
Giản Ninh giải thích: "Dữu Dữu, chú Cố không phải người xấu, có thể tin được."
"Vậy Dữu Dữu có thể cùng chú Cố xuống lầu không?"
"Nếu như là chú Cố tự mình mang theo con thì được."
"A a, biết rồi!" Bé con gật gật đầu.
"Được rồi, đi tìm chú Cố chơi đi!" Giản Ninh ruarua cái đầu nhỏ của bé.
Giản Dữu lắc đầu, "Muốn đi cùng ba."
Giản Ninh: "..."
Giản Ninh ngẩng đầu, liền thấy Cố Diệc Đình đứng ở cửa, mặt than mang theo một tia áy náy.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Pháo Hôi Vai Ác Trầm Mê Nuôi Dưỡng Nhãi Con
- Chương 22