Chương 21

Sao lại thế này, sao nghe giống như tỏ tình vậy?

Giản Ninh sững sờ nhìn Cố Diệc Đình, bị suy nghĩ của mình dọa sợ.

Sao có thể, chắc tại mình nghĩ nhiều?!

Đúng!

Giản Ninh gãi đầu: "Được, được, sau này cùng nhau chăm sóc bé con."

"Bất cứ lúc nào cũng chào mừng anh đến thăm bé con!"

"Tôi, tôi, tôi đi xem bé con đã dậy chưa."

Giản Ninh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp, chạy đến phòng ngủ.

Đúng là điên rồi, anh lại cảm thấy ánh mắt Cố Diệc Đình nhìn mình có chút thâm tình quyến luyến.

Điên rồi, điên rồi.

Anh cần ngắm con mình để chữa lành.

Giản Ninh chạy đến phòng ngủ, cởi giày ngồi xuống giường, cúi đầu nhéo khuôn mặt non nớt của bé con.

Chăm sóc mấy ngày nay, cậu nhóc mập lên không ít, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn có một ít thịt thừa, xúc cảm rất tốt.

Giản Ninh cúi đầu hít mạnh bé con một hơi.

Đứa con đáng yêu như vậy, ai lại không thích chứ? Chắc chắn Cố Diệc Đình sẽ rất thích.

Giản Ninh ngồi dậy, mới nhìn thấy Cố Diệc Đình đứng ở cửa phòng ngủ, nghĩ đến động tác ấu trĩ vừa rồi của mình, Giản Ninh im lặng.

Cố Diệc Đình đứng ở cửa, hỏi: "Anh có thể vào không?"

Giản Ninh gật đầu.

Cố Diệc Đình bước vào, đi đến bên kia giường, ngồi cạnh bé con.

Hắn nhìn kỹ Giản Dữu.

Cậu nhóc nhỏ như vậy, mặt còn chưa to bằng bàn tay hắn, vừa trắng vừa mềm, mặt mày sống mũi, đều giống hệt Giản Ninh như đúc, đứa bé này, là con của hắn, là con của hắn và Giản Ninh, là kết tinh của bọn họ.

Đáy lòng Cố Diệc Đình tự dưng dâng lên một tia cảm động và yêu quý.

Hắn sẽ chăm sóc Giản Dữu thật tốt, cũng sẽ chăm sóc Giản Ninh thật tốt.

Cố Diệc Đình giống như một pho tượng, không nhúc nhích nhìn cậu nhóc lúc lâu, mới chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng thăm dò chạm vào khuôn mặt Giản Dữu.

Làn da bé con mịn màng, Cố Diệc Đình hoàn toàn không dám dùng chút sức lực.

Trông Cố Diệc Đình rất thích trẻ con.

Chỉ cần thích trẻ con, là bạn tốt.

Giản Ninh di chuyển, từ trên giường đến bên cạnh Cố Diệc Đình, nhìn cậu nhóc nói: "Thế nào, Dữu Dữu đáng yêu nhỉ!"

Cố Diệc Đình xoa tóc bé, nhỏ giọng nói: "Đáng yêu."

Được Cố Diệc Đình khẳng định, Giản Ninh tặng cho Cố Diệc Đình một nụ cười thật to, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, không có rượu, Cố Diệc Đình lại cảm thấy mình say.

Cố Diệc Đình rũ mắt, thu lại cảm xúc.

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Giản Dữu, cậu nhóc giống như cảm nhận được, bàn tay nhỏ đột nhiên nắm lấy ngón tay Cố Diệc Đình.

Lòng bàn tay bé con mềm mại.

Cố Diệc Đình mặc cho Giản Dữu nắm lấy, sau đó cậu nhóc lật người, kéo tay Cố Diệc Đình, Cố Diệc Đình không dám phản kháng, bị cậu nhóc kéo ngửa ra phía trước.

Cố Diệc Đình vội vàng vươn tay kia ra, chống lên giường, ổn định thăng bằng.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Cố Diệc Đình, cuối cùng cũng lộ ra một tia luống cuống.

Hắn ngẩng đầu, nhìn Giản Ninh cầu cứu.

Giản Ninh thấy buồn cười, đường đường là boss phản diện, ngay cả một đứa bé cũng không đối phó được, anh cười cười, nói, "Không sao, Dữu Dữu sẽ không dậy."

Giản Ninh bóp nhẹ chóp mũi cậu nhóc, hơi thở của bé phập phồng, tựa như động vật nhỏ.

Cố Diệc Đình chống người, hoàn toàn không dám động đậy, sợ làm phiền đến giấc ngủ thoải mái của bé

Giản Ninh không nhìn nổi nữa, nhìn tư thế của ngài Cố quá mệt mỏi, anh vươn tay, trực tiếp một tay giữ chặt cổ tay cậu nhóc, tay kia giữ chặt tay Cố Diệc Đình, mạnh mẽ tách hai người ra.

Không có ngón tay Cố Diệc Đình, móng vuốt nhỏ của Giản Dữu tùy tiện cào loạn trong không khí, Giản Ninh nhanh chóng thuần thục đặt vịt nhỏ vào trong tay bé.

Cậu nhóc lập tức ngủ yên.

Giản Ninh quay đầu, lại thấy Cố Diệc Đình đang ngẩn người.

Này?

Giản Ninh ngẩng đầu, lắc qua lắc lại vài cái trước mắt Cố Diệc Đình: "Cố Diệc Đình, Cố tổng?"

Trắng noãn không tỳ vết, tinh tế thon dài.

Cố Diệc Đình nhìn chằm chằm bàn tay kia, nghĩ đến xúc cảm vừa rồi, rất mềm, cũng mềm như bé con, lại sáng rõ khiến hắn thất thần.

Cố Diệc Đình đột nhiên vươn tay, bắt lấy bàn tay lắc lư lung tung trước mắt.

Cảm giác giống như trong tưởng tượng.

Ánh mắt Cố Diệc Đình tối nghĩa đè nén.

Hắn chậm rãi buông tay Giản Ninh ra, giọng nói trầm thấp: "Xin lỗi."

"À, không sao đâu."

Giản Ninh xua tay.

Anh đắp kín chăn nhỏ cho bé con, nhỏ giọng nói, "Dữu Dữu thích vịt nhỏ này, chỉ cần ôm vịt nhỏ này, bé có thể ngủ ngon."

"Thật ra, vịt nhỏ là do cửa hàng Mẹ Và Bé tặng miễn phí, cũng không biết tại sao bé con lại coi trọng con vịt này, chỉ biết kêu cạc cạc."

Giản Ninh nhỏ giọng kể cho Cố Diệc Đình chuyện bé con.

Cố Diệc Đình nghiêng người ngồi bên cửa sổ, chăm chú lắng nghe.

Hắn nhìn vịt nhỏ, vươn ngón tay chạm vào cái miệng nhỏ màu đỏ của con vịt, nói, "Rất đáng yêu."

Giản Ninh cũng nhìn vịt nhỏ trong tay cậu nhóc đúng là rất đáng yêu.

Ngơ ngác ngây ngốc, phiên bản bé con.

Giản Ninh không nhịn được bật cười.

Hai người một trái một phải ngồi bên cậu nhóc.

Cậu nhóc ngủ một tiếng đồng hồ, mơ mơ màng màng mở mắt, lập tức nhìn thấy Giản Ninh, nhẹ nhàng nhéo con vịt nhỏ trong tay một cái, "Ba ơi!"

Bé con cất lên giọng sữa, biểu cảm cũng mơ mơ màng màng, ngồi dậy dụi dụi mắt, mới nhìn thấy Cố Diệc Đình ngồi ở bên giường.

Nhìn thấy chú Cố, Giản Dữu nhanh chóng tỉnh táo.

Bé buông vịt nhỏ xuống, vui vẻ gọi, "Chú Cố?"

"Dữu Dữu." Cố Diệc Đình nhẹ nhàng gọi tên Giản Dữu, gọi xong, nhìn ánh mắt mong đợi của bé con, cũng không biết nên nói gì.

Tay nhỏ bé con ôm chân nhỏ, ngẩng đầu.

Ánh mắt Cố Diệc Đình nhìn về phía Giản Ninh, Giản Ninh cười nhẹ, hất cằm lên ý chỉ Cố Diệc Đình, làm gì cũng được, con trai rất ngoan.

Ánh mắt Cố Diệc Đình lại chuyển sang cậu nhóc, thử hỏi, "Dữu Dữu, cho chú Cố ôm một cái nhé?"

Giản Dữu chớp chớp mắt, nhìn chú Cố rồi lại nhìn ba.

Sau khi được ba cho phép, Giản Dữu vươn tay nhỏ, khoác lên tay Cố Diệc Đình, dùng giọng sữa nói: "Được ạ."

Cố Diệc Đình bế cậu nhóc lên, ôm vào trong ngực, đặt trên đùi mình.

Một bé con nho nhỏ, tựa như mèo con, ngoan ngoãn nằm trong ngực Cố Diệc Đình, tùy ý Cố Diệc Đình xoa tóc mình.

Cố Diệc Đình thích không buông tay.

Bé con mềm mại này, là con của hắn, Giản Ninh sinh ra.

Trái tim Cố Diệc Đình như bị kem dâu tây quấn lấy một vòng.

Hắn ôm bé con đứng lên, cọ lên khuôn mặt nhỏ của bé, nhỏ giọng hỏi, "Dữu Dữu, sau này chú Cố có thể thường xuyên đến tìm cháu chơi không?"

Giản Dữu gật đầu.

Thấy chú Cố vẫn không buông mình, thân thể nhỏ nhắn của Giản Dữu vặn vẹo, "Chú Cố, muốn xi xi."

"Được."

Cố Diệc Đình đặt người lên giường.

Giản Dữu lập tức nhanh nhẹn bò đến bên kia giường, xoay người trượt xuống giường, xỏ dép vào không thể chờ thêm nữa chạy vào phòng vệ sinh.

Xi xi xong, Giản Dữu lại bò lên ghế nhỏ, rửa tay, mới đóng cửa phòng vệ sinh, một lần nữa bò lên giường.