Cố Diệc Đình im lặng nhìn chàng trai trước mắt.
Thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, thậm chí mặc đồng phục học sinh vào, đến trường học, cũng không có chỗ nào không hợp.
Nhưng anh, đã là ba của một đứa bé 3 tuổi.
Một người sinh con, một người nuôi dưỡng, cho đến... có lẽ, cho đến núi mòn sông cạn, mới không thể không động đến tấm thẻ kia, có lẽ, bây giờ lại không thể không chịu đựng sỉ nhục, đem chuyện này nói cho hắn biết.
Ánh mắt Cố Diệc Đình vẫn nhìn chằm chằm Giản Ninh, khiến Giản Ninh càng mất tự nhiên, hai má như bị lửa đốt.
Không biết tại sao, cảm thấy rất xấu hổ.
Anh muốn né ánh mắt Cố Diệc Đình, nhưng ánh mắt Cố Diệc Đình thật sự quá nóng bỏng.
Muốn chạy trốn quá.
Giản Ninh cúi đầu, muốn né ánh mắt Cố Diệc Đình.
"Xin lỗi, Giản Ninh", Nửa buổi, Cố Diệc Đình mới nói, "Anh không biết."
"Không không không", Giản Ninh xua tay, nói thẳng, cũng không còn xấu hổ, "Tại tôi không nói cho anh biết."
"Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy, anh nên biết sự tồn tại của con."
"Giản Ninh."
Cố Diệc Đình muốn mở miệng, nhanh chóng bị Giản Ninh cắt ngang, "Cố Diệc Đình, anh nghe tôi nói, anh để tôi nói trước, tôi xấu hổ, nếu lỡ lát nữa không nói được."
Cố Diệc Đình: "..."
Cố Diệc Đình càng thêm nghiêm túc nhìn về phía Giản Ninh.
Giản Ninh mím môi, hơi căng thẳng, nhưng vấn đề không lớn:
"Xin lỗi, đột nhiên đưa cho anh một bất ngờ lớn như vậy, có lẽ anh không thể tiếp thu trong chốc lát được, nhưng mà, Dữu Dữu thật sự rất ngoan rất đáng yêu, chắc chắn anh sẽ thích con, anh có thể suy nghĩ thật kỹ, nếu như... Anh coi như tôi chưa từng nói cho anh biết, chỉ cần đừng ở trước mặt Dữu Dữu nói, con sẽ không biết chuyện này, tôi không hy vọng con bị tổn thương."
"Còn nữa, gần đây tôi thật sự không có tiền, tôi phải nuôi con, cho nên mới động vào thẻ của anh."
Giản Ninh nói liền một mạch.
Cố Diệc Đình yên lặng nhìn anh, chờ anh dừng lại, mới hỏi: "Nói xong chưa?"
"Nói, nói xong rồi, không không, chưa nói xong," Trái cổ Giản Ninh lăn lộn, tiếp tục nói, "Nhưng mà, cho dù thế nào, anh không thể cướp con từ tôi, nếu có một ngày, tôi không có cách nào nuôi nấng con, tôi sẽ chủ động giao con cho anh, nhưng trước đó, anh không thể cướp Dữu Dữu." Giản Ninh nghĩ, nếu một ngày nào đó anh đột nhiên rời đi, bé con đi theo Cố Diệc Đình, nhìn qua đáng tin hơn nguyên chủ nhiều.
Cố Diệc Đình rũ mắt, giọng nói trầm thấp: "Được."
Được Cố Diệc Đình bảo đảm, Giản Ninh yên tâm: "Hết rồi, nói xong rồi."
Anh lại ngẩng đầu, bổ sung: "Anh, anh còn muốn hỏi gì, có thể hỏi."
Cố Diệc Đình ngước mắt lên, nhìn về phía chàng trai xinh đẹp trước mắt, thấy anh lộ ra lúm đồng tiền, đột nhiên, bước nhanh về phía trước, ôm lấy Giản Ninh.
Cơ thể chàng trai, so với hắn nghĩ còn gầy hơn.
Cố Diệc Đình ôm chặt lấy đối phương, ghé vào tai anh hạ giọng nói: "Xin lỗi, còn nữa, cảm ơn."
Tôi rất vui.
Tôi rất thích.
Hơi thở của Cố Diệc Đình ở ngay bên tai Giản Ninh, khiến vành tai anh vừa nóng vừa ngứa.
Giản Ninh muốn đưa tay đẩy Cố Diệc Đình ra, lại cảm thấy không nên đẩy, hai tay xấu hổ buông thõng không biết làm sao.
Lúc sau, Cố Diệc Đình mới lưu luyến buông Giản Ninh ra.
Giản Ninh giống như một khúc gỗ bị đặt tại chỗ, thấy Cố Diệc Đình buông mình ra, nhìn sự vui vẻ dường như không thể giấu được trong đôi mắt Cố Diệc Đình, tâm trạng cũng dần dần tốt lên.
Cố Diệc Đình thích trẻ con, chuyện này khiến lòng Giản Ninh âm thầm vui vẻ.
Cố Diệc Đình hơi lùi về phía sau một bước, như hối hận hành vi xúc động lúc nãy của mình, "Xin lỗi, mạo phạm rồi."
"Không, không sao."
Hai người đứng trong không gian nhỏ hẹp trong bếp, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Giản Ninh cố gắng nín thở, nghĩ xem nên nói gì để giảm bớt sự xấu hổ này.
Nhưng Cố Diệc Đình vẫn trầm mặc nhìn anh, nhìn đến nỗi trong lòng Giản Ninh giống như có một cái trống lớn đang bị gõ, căn bản không có cách nào suy nghĩ.
Lại qua lúc lâu, cuối cùng Cố Diệc Đình cũng chịu mở miệng.
"Giản Ninh, em không có lỗi, đừng nói xin lỗi, người nên nói xin lỗi là anh."
"Anh rất xin lỗi vì đã mang đến cho em trải nghiệm như vậy, cũng cảm ơn vì đã sẵn sàng nói cho anh biết."
"Còn nữa, sau này có anh, tin tưởng anh, anh sẽ chịu trách nhiệm." Trong ánh mắt hoảng hốt của Giản Ninh, Cố Diệc Đình tiếp tục nói: "Cho nên, có thể cho anh một cơ hội, có thể cho phép anh tiếp cận bọn em chăm sóc bọn em không?"
Cố Diệc Đình muốn hỏi chàng trai trước mắt: Có thể cho phép hắn đến gần không? Có thể đừng bài xích hắn từ chối hắn không?
Bây giờ cuối cùng cũng hỏi ra, Cố Diệc Đình im lặng nhìn Giản Ninh, chờ tuyên án.