- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Pháo Hôi Vai Ác Trầm Mê Nuôi Dưỡng Nhãi Con
- Chương 2: Minh tinh nhỏ độc ác
Pháo Hôi Vai Ác Trầm Mê Nuôi Dưỡng Nhãi Con
Chương 2: Minh tinh nhỏ độc ác
"Ba, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đừng vứt bỏ con, được không?"
"Ba, Dữu Dữu nghe lời, Dữu Dữu sẽ không bao giờ lên giường ba ngủ nữa."
Từng giọt nước mắt của Giản Dữu lần lượt rơi xuống.
Hóa ra ba đột nhiên trở nên tốt hơn là do không cần mình nữa sao?
Cậu bé nhìn gối đầu và chăn nhỏ của mình, đau lòng nắm chặt chúng.
Giản Ninh nghe thấy thanh âm tủi thân của bé, lập tức ném cây chổi trong tay xuống, đi ra, thấy bé con nước mắt lưng tròng, chóp mũi đỏ bừng, cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Chân dài của anh vượt qua chăn nhỏ, đi đến bên người bé con, ngồi xổm xuống, duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt bé, không ngờ lại đem mặt bé lau thành tiểu hoa miêu.
Giản Ninh nhìn bé con nước mắt lưng tròng, nghiêm túc nói, "Dữu Dữu, đừng khóc, con nghe ba nói, không phải ba không cần con, ba mãi mãi sẽ không không cần con."
"Con xem, chăn nhỏ của con bẩn rồi, ba giúp con giặt sạch hơn, hơn nữa Dữu Dữu đã lớn cần đổi chăn mới, đúng không nào?"
Bé con nghe được lời ba nói, ngẩng đầu, nỗ lực làm nước mắt của mình dừng lại, mở to mắt nhìn về phía Giản Ninh.
"Dữu Dữu, tin ba được không?"
Đứa nhóc 3 tuổi, đã ngoài dự đoán thành thục và hiểu chuyện.
Nghe được lời ba nói, Dữu Dữu nhỏ giọng hô: "Ba!"
Bé bất an vươn tay nhỏ, nắm chặt ống tay áo Giản Ninh, lặp lại nói, "Ba!"
Nếu là trước đây, không được ba cho phép Dữu Dữu sẽ không nắm lấy áo anh, nhưng hôm nay, có lẽ do quá sợ hãi và bất an, có lẽ do ba đột nhiên trở nên dịu dàng.
Giản Dữu lớn mật nắm chặt ống tay áo Giản Ninh, không buông ra.
Giản Ninh đem nhóc bế lên, để nhóc ôm lấy cổ mình, bế nhóc vào phòng vệ sinh rửa tay, rửa mặt.
Móng vuốt nhỏ của Giản Dữu từ đầu đến cuối cứ nắm chặt quần áo Giản Ninh, giống như nếu buông ra thì sẽ bị vứt bỏ.
Rửa sạch khuôn mặt nhỏ nhắn xong, đúng lúc chuông cửa vang lên, Giản Ninh ôm Giản Dữu từ phòng vệ sinh ra, mở cửa, là cơm hộp.
Anh đem nhóc con đặt trên mặt sàn, Giản Dữu lập tức lo sợ ôm lấy chân Giản Ninh, tránh ở phía sau Giản Ninh, nhìn anh trai nhỏ giao cơm hộp.
Giản Ninh để bé ôm tùy ý, duỗi tay nhận lấy cơm hộp, nói cảm ơn, sau đó đóng cửa lại.
"Được rồi, chú giao hàng đi rồi, ba mua rất nhiều đồ ăn ngon cho Dữu Dữu, bây giờ Dữu Dữu có thể buông chân ba ra được không?"
Giản Dữu chớp chớp mắt, chậm rãi buông bàn tay nhỏ bé ra.
Giản Ninh lẳng lặng nhìn bé, nghĩ thầm, quá đáng yêu, đáng yêu muốn chết.
Anh chia một túi nhỏ đưa cho Giản Dữu, "Dữu Dữu giúp giúp ba, bọn mình cùng nhau đem cơm đặt lên bàn ăn, được không?"
Giản Dữu dùng sức gật gật đầu, vươn tay nhỏ, nhận lấy hai hộp cơm nhỏ.
"Ngoan quá, Dữu Dữu giỏi lắm."
Giản Ninh lần lượt đặt đồ ăn lên bàn, bày non nửa lên bàn sau đó bế Giản Dữu đặt lên ghế.
Không ngờ, đầu của Giản Dữu lại cao ngang với cái bàn.
Không còn cách nào.
Giản Ninh nghĩ nghĩ, bế bé lên, đặt ở trong lòng ngực, "Dữu Dữu, ba ôm con ăn."
Phải thêm một cái ghế dựa dành cho trẻ em vào danh sách mua sắm.
Giản Dữu chưa từng thấy qua nhiều món ngon như vậy, đôi mắt mở to, liếʍ liếʍ môi.
Đây thật sự cho mình ăn sao?
Giản Dữu quay đầu nhìn phòng ngủ của mình, bát nhỏ và thìa vẫn chưa lấy.
Bé vừa định mở miệng, Giản Ninh đã múc một muỗng cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo đưa đến bên miệng Giản Dữu, "Nào, Dữu Dữu, nếm thử có thích không? "
Mùi thịt nồng đậm.
Giản Dữu nhìn Giản Ninh, Giản Ninh ôn hòa cười cười, "Dữu Dữu ngoan, há mồm."
Trong lòng lại đang lẩm bẩm mắng, tên chó nguyên chủ, đứa nhỏ muốn ăn cơm cũng không dám ăn.
Giản Dữu theo bản năng nghe lời há mồm, sau đó đôi mắt sáng lấp lánh.
Mềm mại thơm thơm, ngon.
Nhìn dáng vẻ nhóc con kinh ngạc, Giản Ninh không khỏi cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy có chút chua xót.
Anh lại múc một muỗng cháo tôm, "Nào, Dữu Dữu, lại nếm thử cái này."
Giản Dữu ngoan ngoãn nói, "Ba, Dữu Dữu có thể tự ăn."
"Ngoan, ba biết Dữu Dữu siêu cấp giỏi, có thể tự mình ăn, nhưng mà hôm nay ba muốn bón Dữu Dữu ăn, được không?"
Khuôn mặt nhỏ của Giản Dữu trở nên nghiêm túc, nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó chờ mong há miệng nhỏ.
Thật ra được ba bón, siêu cấp vui vẻ.
Hai người một bón, một ăn, rất nhanh Giản Dữu đã no rồi.
Tất cả đồ ăn trong bụng của bé đều do ba bón, rất ngon.
Dữu Dữu còn muốn ăn.
Chỉ là bụng bụng đã chứa đầy.
Nhưng mà ba còn bón, Dữu Dữu không muốn từ chối ba.
Giản Dữu há miệng, cái muỗng vừa đưa đến bên miệng, đột nhiên nôn khan một tiếng.
"Dữu Dữu!"
Giản Ninh nhanh chóng đặt muỗng xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng Giản Dữu, nôn nóng hỏi, "Dữu Dữu, làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à? Nói cho ba?"
Khuôn mặt nhỏ của Giản Dữu nhăn lại, cẩn thận xoa xoa bụng bụng mình, đáng thương hề hề nói, "Ba, bụng bụng muốn phun ra."
Bé thật sự quá ngốc.
Ba bón cơm, bụng bụng lại không giấu được.
Giản Dữu tủi thân hốc mắt đỏ hoe.
Giản Ninh xoa đầu nhỏ của bé lại sờ trán, không phát sốt.
Lúc này anh mới chột dạ nhớ ra, không phải do mình bón quá nhiều đấy chứ.
Anh xoa bụng nhỏ của bé.
Hay lắm, cái bụng nhỏ bẹp bẹp, bây giờ lại giống như quả bóng đầy hơi.
Giản Ninh đem đứa nhỏ đặt trên mặt sàn: "Được rồi, không ăn, con đến sofa tự mình chơi đi, ba ăn no rồi mới chơi cùng con."
Đứa nhỏ không mang thù, chỉ có thể nhớ rõ rất ngon.
Ăn một bữa cơm, sợ hãi trong lòng Giản Dữu có chút giảm bớt, gật gật đầu vẫn đứng trước mặt Giản Ninh, không nhúc nhích.
"Ờm? Dữu Dữu còn có chuyện gì sao?" Giản Ninh thấy bé ngẩng cái đầu nhỏ, không ngừng nhìn mình, tò mò hỏi.
Giản Dữu nhỏ giọng nói, "Dữu Dữu chăm ba ăn cơm cơm."
Hôm nay ba tốt như vậy, bé hận không thể trực tiếp dính ở trên người ba.
Bé con ngoan quá.
Giản Ninh ngẩn người, sau đó cảm động rối tinh rối mù, anh xoa đầu bé, nói, "Được, cảm ơn Dữu Dữu chăm ba ăn cơm."
Anh cúi đầu đem Giản Dữu đặt lên ghế để bé ngồi xuống, mở TV cho bé.
Giản Dữu ở trên ghế, miễn cưỡng lộ ra đỉnh đầu nhỏ, Giản Ninh dịch bàn ra một chút, để Giản Dữu có thể nhìn đến màn hình TV.
Anh nghĩ, còn muốn mang cậu bé đến bệnh viện khám toàn thân kiểm tra sức khoẻ.
Bị nguyên chủ ngược đãi, cũng không biết thân thể thế nào.
Giản Ninh ăn hai ba miếng đã no, dọn bàn xong, mới bế bé con xem TV đến mê mẩn lên, "Dữu Dữu, ba muốn đi siêu thị? Dữu Dữu có đồng ý đi cùng ba không?"
Giản Dữu gật gật đầu.
Chỉ cần không tách ra khỏi ba, Dữu Dữu đều có thể.
"Được, bây giờ bọn mình đi được không?"
Giản Dữu tiếp tục gật đầu.
"Vậy ba tắt TV nhé?"
Vừa lúc một tập phim hoạt hình chiếu xong.
Giản Dữu lưu luyến không rời cuối cùng liếc nhìn TV, gật gật đầu.
So với xem TV, bé càng muốn ở với ba.
Giản Ninh tắt TV, xách theo cậu nhóc đi vào phòng ngủ chính phòng tắm.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Pháo Hôi Vai Ác Trầm Mê Nuôi Dưỡng Nhãi Con
- Chương 2: Minh tinh nhỏ độc ác