Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháo Hôi Vai Ác Trầm Mê Nuôi Dưỡng Nhãi Con

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bá tổng đều hào phóng như vậy sao?

Giản Dữu không hề biết bầu không khí giữa người lớn, ôm chân Giản Ninh, ngẩng đầu, mềm mại gọi: "Ba ơi!"

Giản Ninh như vừa tỉnh mộng.

Anh cúi đầu, đối diện với bé con.

Ở trước mặt người ta, tiêu tiền người ta, có phải nên đem chuyện bé con, nói cho Cố Diệc Đình biết không?

Thói quen vừa xúc động đã dễ dàng kích động của Giản Ninh lại tái phát, anh càng nghĩ càng cảm thấy nên nói cho Cố Diệc Đình biết.

Nhưng mà, loại chuyện này sao có thể nói thẳng ra miệng, vẫn là nói sau đi.

Y tá xử lý xong bảng kiểm tra sức khỏe, đưa cho Giản Ninh.

Giản Ninh sững sờ, Cố Diệc Đình đưa tay nhận lấy hóa đơn kiểm tra sức khỏe, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, nói: "Đi thôi, đầu tiên mang Giản Dữu đi lấy máu, làm hạng mục bụng rỗng, trước tiên phải ăn chút gì đó, sau đó tiếp tục làm hạng mục khác."

Lúc sáng bé con chưa ăn gì, bụng nhỏ đói đến bẹp.

Giản Ninh gật đầu: "Được."

Màu đỏ trên mặt anh còn chưa rút đi, sự xấu hổ còn chưa hồi phục, cứng ngắc đi theo sau Cố Diệc Đình.

Hai người đi đến chỗ rút máu, Giản Ninh ngồi xuống ghế, bế cậu nhóc lên.

Vẻ mặt Giản Dữu ngây thơ, "Ba?"

"Ngoan, đi rút máu, Dữu Dữu đừng khóc, được không?"

Giản Dữu không biết rút máu là gì.

Thế nhưng, khi bé nhìn thấy kim tiêm trong tay y tá, cả người đều đến sợ ngây người.

"Ba, ba, Dữu Dữu nghe lời, đừng, oa oa..."

Cậu nhóc thật sự bị dọa, liều mạng trốn vào trong ngực Giản Ninh, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

Giản Ninh cũng đau lòng, nhưng anh sợ nguyên chủ chăm sóc không chu đáo, trên người cậu nhóc có thể sẽ có bệnh ẩn, kiểm tra sớm trị liệu sớm.

Giản Ninh ôm chặt Giản Dữu, hoàn toàn quên mất xấu hổ, kiên nhẫn trấn an bé: "Dữu Dữu, con nghe ba nói, đừng sợ."

"Dữu Dữu, chị y tá là người tốt, làm kiểm tra cho Dữu Dữu, Dữu Dữu của chúng ta là một cậu bé, dũng cảm một tí được không?"

"Oa oa không được." Giản Dữu vùi đầu vào ngực Giản Ninh, ấp úng: "Ba, không được."

Giản Ninh: "..."

Giản Ninh: "Không đau, không đau chút nào, ba ở đây với Dữu Dữu, được không?"

"Lấy máu xong, ba dẫn con đi mua bánh ngọt, được không? Mua vị dâu tây, còn mua vị chocolate, được không?"

"Không cần đâu, oa oa không cần, không cần..." Cậu nhóc khóc đến mức toát mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Giản Ninh đau lòng muốn chết, cậu nhóc ở trước mặt anh, chưa từng khóc thành như vậy.

"Dữu Dữu không sợ, thật sự không đau, con xem, chị gái bên cạnh cũng đang rút, Dữu Dữu của chúng ta cũng rất kiên cường rất dũng cảm, phải không?"

Trấn an lúc lâu, Giản Dữu nhìn ba, lại nhìn chị gái nhỏ bên cạnh, lại nhìn chú Cố, do dự nói nhỏ: "Vậy, nhẹ nhàng thôi được không, Dữu Dữu sợ đau oa oa oa oa..."

"Được, nhẹ nhàng thôi."

"Chắc chắn sẽ nhẹ nhàng thôi, ba ở cùng Dữu Dữu."

Cuối cùng Giản Dữu cũng có chút dao động.

Giản Ninh chậm rãi trấn an, đưa cánh tay nhỏ của Giản Dữu đến trước mặt y tá.

Không biết Cố Diệc Đình nhìn thấy một tờ giấy dán ở đâu, cầm lấy, đi đến trước mặt Giản Dữu, ngồi xổm xuống.

Hắn xé một miếng dán, dán vào bàn tay nhỏ khác của Giản Dữu, dịu dàng nói, "Dữu Dữu rất dũng cảm, chú thưởng cho Dữu Dữu một miếng dán hoa hồng nhỏ."

Hoa hồng nhỏ dán lên mu bàn tay.

Dữu Dữu nhìn mấy nhãn dán khác.

Cố Diệc Đình hỏi, "Dữu Dữu còn muốn không?"

"Muốn, hức hức!"

Cố Diệc Đình dời đi lực chú ý của Giản Dữu, kim tiêm từ trên cánh tay đâm vào, Giản Dữu bị dọa đến run rẩy, vừa chuẩn bị khóc, đột nhiên phát hiện hình như không đau lắm, mang theo nước mắt, cùng Cố Diệc Đình chọn một miếng dán nhỏ đẹp mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »