Chương 15

Đúng ra, anh không ngại hai người đã từng lên giường, dù sao, giữa bọn họ, còn có chuyện kí©h thí©ɧ hơn cả lên giường, Giản Ninh ôm bom trong ngực, nhìn kỹ Cố Diệc Đình, không muốn ném bom vào trong ngực Cố Diệc Đình.

Anh thử thăm dò hỏi: "Ngài Cố đã kết hôn chưa? Có bạn gái chưa?"

"Chưa." Cố Diệc Đình nói.

Ồ!

Giản Ninh yên tâm.

Hai người đều có tâm sự riêng, nhìn nhau không nói gì.

Nửa ngày sau, bé con vặn vẹo cái mông, nhỏ giọng nói, "Ba, muốn xi xi."

Giản Ninh nói: "Ngài Cố, tôi đưa bé đến bệnh viện kiểm tra, tôi phải qua đó."

"Thật sự rất cảm ơn ngài", Giản Ninh suy nghĩ rồi lưu lại một con đường, hỏi,"Vậy chúng ta thêm Wechat nhé? Có thời gian nhất định sẽ cảm ơn ngài, mời ngài ăn cơm."

Cố Diệc Đình mở Wechat.

Giản Ninh quét mã, sau đó thêm bạn tốt.

"Vậy, tôi đi trước, chúng ta lại nói chuyện sau."

Giản Ninh chỉ về phía bệnh viện, ước lượng bé con: "Nhịn thêm chút nữa, ba đưa con đến nhà vệ sinh của bệnh viện, được không?"

Bé con ngoan ngoãn gật đầu.

"Dữu Dữu, tạm biệt chú." Giản Ninh nói.

"Không cần." Cố Diệc Đình tháo dây an toàn, mở cửa xe, đi đến bên cạnh Giản Ninh,"Tôi đi với em, phỏng chừng sẽ còn phóng viên."

Giản Ninh còn chưa kịp phản ứng, Cố Diệc Đình đã xuống xe, đóng cửa xe, đi đến bên cạnh hai người, trong tay còn xách ba lô Giản Ninh để trên xe.

Giản Ninh: "..."

Cái thói quen xấu vứt đồ lung tung của anh, cũng không biết khi nào mới sửa được.

Giản Ninh suy nghĩ một lát, Cố Diệc Đình cũng không phải người ngoài, hắn là ba ruột của Giản Dữu, hơn nữa, khi thấy Cố Diệc Đình cảm giác an toàn luôn tràn đầy.

Giản Ninh có hơi khách sáo, xấu hổ nói: "Vậy, làm phiền Cố tổng."

"Không cần khách sáo."

Cố Diệc Đình không ngờ thanh niên lại dễ dàng đồng ý như vậy, hắn xách ba lô theo sau.

Hai người một người ôm đứa nhỏ, một người đeo ba lô, thoạt nhìn rất giống người một nhà.

Giản Ninh cố ý để Cố Diệc Đình lại gần bé.

Dù sao thương nghiệp của Cố gia ở đế quốc cũng rất lớn, anh cũng không thể trực tiếp thay bé con từ chối, đúng chứ!

Cả hai cùng đi vào bệnh viện.

Vừa đi, Cố Diệc Đình vừa hỏi: "Bé mấy tuổi rồi?"

"Ba tuổi." Giản Ninh ăn ngay nói thật.

"Đáng yêu." Cố Diệc Đình khen.

Giản Ninh đắc ý, đó là đương nhiên.

Đứa nhỏ của anh, sao có thể không đáng yêu?

Giản Ninh nghe Cố Diệc Đình khen, vui vẻ: "Vậy Cố tổng thích Dữu Dữu của chúng ta không?"

Cố Diệc Đình nhìn Giản Dữu một cái.

Hắn thầm nghĩ, tại sao Giản Ninh lại hỏi hắn có thích con trai của mình không.

Nhưng mà, Cố Diệc Đình vẫn gật đầu, "Rất đáng yêu."

Rất ngoan.

Đứa bé 3 tuổi nhà chị hắn có thể làm loạn đến lật trời, còn cậu nhóc trong ngực Giản Ninh vẫn ngoan ngoãn rúc ở trong ngực Giản Ninh, không khóc không nghịch, thật sự rất ngoan, thoạt nhìn thậm chí có vẻ đáng thương, khiến cho người ta đau lòng.

Cậu nhóc cũng bám chặt Giản Ninh, len lén nhìn Cố Diệc Đình.

Giản Ninh thấy bé co người lại giống hệt động vật nhỏ, thế là xoa đầu bé: "Dữu Dữu có thích chú Cố không?"

Giản Dữu nghiêm túc suy nghĩ, chú Cố vừa mới bảo vệ Dữu Dữu và ba.

Giản Dữu ngoan ngoãn gật đầu, "Thích chú Cố."

Cố Diệc Đình có hơi xúc động, mỉm cười với Giản Dữu, kết quả cậu nhóc bị dọa đến giật mình, nhanh chóng đem mặt nhỏ quay sang phía bên kia, sau đó lại len lén nhìn Cố Diệc Đình.

Một lớn một nhỏ, gần như chơi đến quên cả trời đất.

Ba người đi đến bệnh viện, Cố Diệc Đình đăng ký thay Giản Ninh và Giản Dữu, trực tiếp đến khoa nhi.

Giản Ninh âm thầm cảm thán, đặc quyền của nhà tư bản, thật sảng khoái.

Cố Diệc Đình giải thích, "Bệnh viện này là của Cố thị, cho nên tiện đăng ký."

"Hôm nay thật sự rất cảm ơn Cố tổng." Giản Ninh cảm thán,"Cố tổng tuổi trẻ tài cao, thật khiến người ta hâm mộ, không giống tôi, đã có con rồi, mà vẫn là một người nghèo trắng cả hai tay."

Cố Diệc Đình: "Em cũng rất tốt."

Cố Diệc Đình nhớ đến chuyện lúc trước Giản Ninh còn quẹt thẻ của mình, chỉ sợ gần đây cuộc sống không như ý.

Cố Diệc Đình tiếp tục nói, "Có chỗ nào cần tôi giúp, lúc nào cũng có thể mở miệng, không cần khách sáo." Hắn thật lòng muốn giúp đối phương, nhưng sợ Giản Ninh để ý, Cố Diệc Đình dừng lại một chút, giải thích, "Coi như tôi nhận lỗi."

Hiểu rồi, Cố Diệc Đình còn ở trong kịch bản ba năm trước.

Giản Ninh lộ ra răng nanh: "Cảm ơn Cố tổng, ngài không cần phải như thế, đã qua rồi."

Huống chi, bây giờ trong ngực anh còn ôm con của đối phương, không biết nên nói với đối phương thế nào.

Giản Ninh thở dài.

Loại chuyện này làm sao có thể mở miệng chứ!

Hai người xấu hổ đứng trong chốc lát, rất nhanh bác sĩ đã đến, y kiểm tra cho bé con một lượt, nói, "Yên tâm, bé đã không sao, nhưng mà --"

Giản Ninh vểnh tai, nghiêm túc nghe bác sĩ nói.

"Tuy nhiên, số liệu chiều cao cân nặng của bé hơi nhỏ, dinh dưỡng không đủ, phụ huynh phải chú ý nhiều hơn."

Tên nguyên chủ đáng chết.

Giản Ninh âm thầm mắng trộm nguyên chủ, chống lại ánh mắt của Cố Diệc Đình và bác sĩ, xấu hổ lên tiếng: "Đúng đúng, bác sĩ nói đúng."

"Do trước đây tôi không để ý đến bé, tôi sửa lỗi, vậy bác sĩ có đề nghị gì không, nên bổ sung cái gì cho bé, ăn cơm như thế nào, mỗi ngày uống một ly sữa có được không?"

"Bình thường tôi cho bé ăn mì trẻ em vào buổi tối, giữa trưa cùng nhau ăn, ngài xem đứa nhỏ có cái gì không thể ăn phải chú ý không?"

"..."

Bác sĩ: "..."

Bác sĩ chỉ vào phòng chờ bên ngoài phòng khám khoa nhi, nói, "Nơi đó có sổ tay nuôi con, miễn phí, ngài có thể lấy một phần tham khảo."

"Được, cảm ơn bác sĩ." Giản Ninh gật đầu: "Đứa nhỏ còn gì cần chú ý không? Có cần uống thuốc không?"

Bác sĩ lại ngẩng đầu: "Vẫn đề nghị cho bé uống thuốc điều trị, qua một thời gian nữa lại đến khám."