Chương 14
“……” Quan hệ! Quan hệ cái c*t! Giản Ninh bị đám người này vây quanh, nén giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi từ chối bất cứ cuộc phỏng vấn nào, nếu các anh không tránh ra, tôi sẽ báo cảnh sát." Mọi người hoàn toàn không quan tâm Giản Ninh nói gì. Huống chi bọn họ nhiều người như vậy, cảnh sát có thể bắt hết sao? "Ngài Giản, xin hỏi anh không dám trả lời trực tiếp, vì chột dạ sao?" Giản Ninh: "..." Giản Ninh ôm chặt lấy Giản Dữu không ngừng lùi về phía sau, bé con sợ hãi túm chặt Giản Ninh. Hai ba con đã đi đến chân tường, không còn chỗ nào để lùi. Giản Ninh gắt gao nhìn đám phóng viên này, khẽ cắn môi, vừa chuẩn bị lấy điện thoại từ trong túi ra báo cảnh sát, đột nhiên, cổ tay bị một người giữ chặt. Sau đó, một bộ áo khoác âu phục màu đen che ở trên đầu anh, một giọng nam trầm thấp vang lên: "Không sao rồi, đi theo tôi!" Giản Ninh không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng có thể cảm nhận được khí thế cường đại và bộ ngực kiên cố của đối phương, thay anh ngăn cản đám phóng viên đang phát điên. Có lẽ nào là bạn của nguyên chủ? Mùi vị trên người này khiến Giản Ninh cảm thấy an tâm, không kìm lòng được đi theo đối phương. Người nọ kéo anh ra khỏi đám phóng viên, mở cửa xe, để Giản Ninh ngồi vào trong xe. Bên kia, sắc mặt một đám phóng viên như ăn phải đồ hỏng, nhìn người vệ sĩ khôi ngô mặc âu phục màu đen, hai mặt nhìn nhau. Vệ sĩ bên cạnh là trợ lý Kỷ Quân của Cố Diệc Đình. Kỷ Quân lễ phép đẩy kính, "Xin các vị đừng chụp ảnh khách hàng của bệnh viện Cố thị chúng tôi, mong các vị xóa ảnh, cảm ơn đã phối hợp." "Ngoài ra, xin đừng tụ tập bên cạnh bất kỳ công ty nào của Cố thị, cảm ơn rất nhiều." Kỷ Quân nói hiên ngang lẫm liệt, trên thực tế, cái gì bảo vệ khách hàng, chỉ có Kỷ Quân tự mình biết, chỉ vì bảo vệ ngài Giản mà thôi. Đám phóng viên bị Kỷ Quân chỉ huy, xóa hết ảnh mới được thả về. Về Cố Diệc Đình, một chữ cũng không dám hỏi nhiều. Giản Ninh ôm Giản Dữu, ngồi trong xe, quay đầu nhìn phóng viên bị ngăn lại, mới thở phào nhẹ nhõm. Anh xoa đầu bé con, nhỏ giọng nói, "Dữu Dữu, không sao, đừng sợ, không sao." "Dữu Dữu không sợ." Bàn tay nhỏ nhắn của Giản Dữu nắm lấy ngón tay Giản Ninh, nhỏ giọng nói: "Ba, Dữu Dữu không sợ." Không sợ cái gì? Nước mắt đã rơi đầy mặt. Giản Ninh khen ngợi: "Dữu Dữu giỏi lắm, Dữu Dữu dũng cảm nhất." Giản Dữu cúi đầu. Giản Ninh xoa mái tóc mềm mại của bé con trong ngực, ngẩng đầu lên. Trên ghế lái là một người đàn ông. Mặc áo sơ mi trắng góc cạnh rõ ràng, hơi thở tổng tài bá đạo đập vào mặt, chiếc đồng hồ đang đeo lộ ra khí thế lạnh lùng. Trong lòng Giản Ninh rất cảm kích. Nếu như không có vị bá tổng tốt bụng này, anh và con trai không biết phải làm sao mới có thể thoát ra. Chỉ là, giờ phút này ánh mắt vị bá tổng tốt bụng nhìn hai ba con bọn họ có hơi tối nghĩa, nhìn qua giống như còn có chút khó chịu. Cố Diệc Đình nghĩ, thì ra đối phương đã kết hôn sinh con. Quả nhiên là...... không có duyên phận. Giản Ninh cũng không biết trong lòng Cố Diệc Đình đang nghĩ gì, thậm chí không biết nguyên chủ quen biết người này, cực kỳ chân thành nói lời cảm ơn, "Vị quý ngài này, cảm ơn ngài, thật sự rất cảm ơn ngài, nếu hôm nay không gặp được ngài, tôi và bé con không biết khi nào mới có thể thoát ra." "Cảm ơn ngài rất nhiều! Ngàn lần cảm ơn!" Giản Ninh cúi đầu nói với Giản Dữu: "Nào, Dữu Dữu, cảm ơn chú." Cố Diệc Đình theo ánh mắt Giản Ninh, nhìn cậu nhóc trong ngực anh. Một bé con nho nhỏ, ngồi trong ngực Giản Ninh, tựa như một phiên bản thu nhỏ của Giản Ninh. Cậu nhóc cẩn thận nhìn về phía Cố Diệc Đình, mắt to tròn xoe, dường như cảm nhận được đối phương không có ác ý gì, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn chú." Giọng sữa của Giản Dữu nhẹ như lông vũ quét qua trái tim hắn. Cố Diệc Đình kìm lòng không đậu nhẹ giọng nói: "Không khách khí!" "Dữu Dữu giỏi lắm." Giản Ninh ngẩng đầu, tiếp tục nói: "Xin chào, tôi tên là Giản Ninh, đây là con trai tôi Giản Dữu, thật sự rất cảm ơn, xin hỏi tên ngài là gì? Hôm nay thật sự rất cảm ơn ngài." Sắc mặt Cố Diệc Đình lộ ra vài phần kinh ngạc, lại có vài phần cay đắng. Thì ra, Giản Ninh đã không còn nhớ rõ hắn. Thế nhưng, hắn lại muốn đối phương nhớ kỹ tên mình, Cố Diệc Đình nói: "Xin chào, Cố Diệc Đình." Cái gì?! Cố, Cố, Cố cái gì? Cố Diệc Đình??? Đây không phải là một người ba khác của bé con sao? Vẻ mặt Giản Ninh hoảng hốt, đôi mắt xinh đẹp trừng còn tròn hơn cả bé con, nhiều lần xác nhận, "Cố Diệc Đình, tổng giám đốc Cố thị Cố Diệc Đình?" Cố Diệc Đình không hiểu, "Phải." Mẹ ơi! Thật sự là một người ba khác của bé con, lão đại phát sinh quan hệ với nguyên chủ. Giản Ninh hít sâu một hơi. Cũng không biết thái độ của lão đại đối với nguyên chủ thế nào. Cho nên, thật ra Cố Diệc Đình nhìn thấy anh, nhận ra anh, mới cố ý đến giúp anh giải vây? Hay làm việc tốt một ngày? Bé con cũng vô tội nhìn về phía ba. Giản Ninh: "..." Giản Ninh dúi bình nước chanh trên cổ bé vào miệng Giản Dữu, nói: "Dữu Dữu uống nước đi." Giản Dữu càng không biết đã xảy ra chuyện gì, bé cười cười với Cố Diệc Đình, sau đó xấu hổ trốn vào trong ngực ba uống nước. Đáng yêu quá. Cố Diệc Đình nghĩ thầm. Hắn nhìn Giản Ninh đứng ngồi không yên, cho rằng đối phương nhận ra hắn, bởi vì chuyện trước đó cảm thấy không thoải mái. Cố Diệc Đình suy nghĩ một lát, giải thích, "Giản Ninh, em không cần như thế, tôi, tôi sẽ không dây dưa." Bởi vì lúc trước hắn chiếm tiện nghi của đối phương, sinh ra lòng áy náy, vài lần đưa ra bồi thường, bị thanh niên tránh không kịp, hiểu lầm là dây dưa. Giản Ninh: "...?!" Trên mặt Giản Ninh lộ ra nụ cười xấu hổ, khô khan nói: "Cảm ơn, cảm ơn ngài Cố."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương