Cũng không biết tại sao thằng nhãi này lại có thể dính ba như thế, nguyên chủ đối xử với nhóc cũng có tốt đâu.
Giản Ninh nắm chặt tay nhỏ của cậu nhóc, hướng dẫn từng bước, "Vậy thế này đi, từ lần sau thân thể Dữu Dữu có gì không thoải mái, nhất định phải nói ngay cho ba, có được không?"
"Không được, ba sẽ rất đau lòng, vì không chăm sóc tốt cho Dữu Dữu, thân thể Dữu Dữu không thoải mái cũng không dám nói cho ba."
"Dữu Dữu, có được không?"
"Dữu Dữu yên tâm, thân thể không thoải mái là chuyện rất bình thường, cho dù là ai thân thể cũng sẽ có lần không thoải mái, ba sẽ không tức giận hay trách móc Dữu Dữu, vậy nên Dữu Dữu không cần phải sợ phải nói cho ba biết, được không?"
Giản Dữu mở to mắt, nghe Giản Ninh nói chuyện.
Sau khi Giản Ninh nói xong, Giản Dữu lo lắng vặn vẹo uốn éo cái mông nhỏ, tay nhỏ cầm ngược lại ngón tay Giản Ninh, nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu.
"Vậy, bọn mình ngoéo tay." Giản Ninh duỗi ngón út ra, "Ngoéo tay, ai nói chuyện không giữ lời, người đó sẽ biến thành con heo nhỏ, thế nào?"
Giản Dữu chưa từng ngoéo tay với ai, mắt to khó hiểu nhìn ngón tay Giản Ninh, không biết phải làm sao.
Dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu muốn chết.
Giản Ninh ngồi xuống, kéo móng vuốt nhỏ của bé con, để sát ngón út mình, nghiêm túc ngoéo tay với bé, sau đó dùng ngón cái đóng dấu.
"Động tác này gọi là ngoéo tay, hai người có bí mật nhỏ hoặc có ước định với nhau sẽ ngoéo tay, ngoéo tay xong không thể đổi ý, nếu như không làm được, đóng dấu, sẽ biến thành heo con."
Làm mẫu xong, Giản Ninh lắc lắc ngón tay cái.
"Muốn nghéo tay với ba không!"
Giản Dữu chậm rãi vươn ngón tay nhỏ của mình, ngoéo tay với Giản Ninh, khuôn mặt nhỏ chậm rãi đỏ lên.
Giản Ninh giật mình, còn tưởng bé con phát sốt, sờ lên trán thấy lạnh, mới hiểu ra, bé con đang xấu hổ.
Sao lại giống thỏ nhỏ thế này, dễ xấu hổ như vậy.
Giản Ninh đắp kín mền cho bé, nhẹ nhàng vỗ người bé, "Dữu Dữu, nghỉ ngơi một lát, chờ khỏi bệnh rồi, ba mang con ra ngoài chơi, có được không?"
Bé con gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Muốn ở cùng ba."
"Được." Giản Ninh nắm chặt tay nhỏ của bé, bảo đảm nói: "Dữu Dữu cứ nghỉ ngơi, ba ở cùng chăm sóc Dữu Dữu, được không?"
Giản Dữu dùng tay nhỏ nắm lấy tay Giản Ninh, yên tâm nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, tiếng thở đều đều của bé con truyền đến.
Giản Ninh tranh thủ thời gian mở to mắt, ngồi xuống, để ngăn mình ngủ thϊếp đi.
Bác sĩ nói bé con rất có thể sẽ phát sốt, anh nào dám ngủ, phải trông coi bé con mới được.
Giản Ninh cẩn thận đem ngón tay mình từ lòng bàn tay Giản Dữu rút ra, móng vuốt nhỏ của Giản Dữu bắt lung tung, Giản Ninh nhanh chóng đem vịt nhỏ yêu dấu nhét vào trong tay bé.
Móng nhỏ nắm lấy đồ vật, cuối cùng Giản Dữu cũng yên tâm ngủ thϊếp đi.
Giản Ninh đứng dậy, lấy một chậu nước ấm, lau mặt cho Dữu Dữu.
Hai ngày này, tâm trạng đứa nhỏ tốt ăn cũng nhiều, dường như tinh thần phấn chấn hơn trước, nhưng lại bất ngờ đổ bệnh.
Nhất thời Giản Ninh cảm thấy đau lòng, một lúc xoa bóp cánh tay, một lúc xoa bóp chân, may mà Giản Dữu không phát sốt.
Ngủ một giấc đến bốn giờ chiều, bé con mới chậm rãi tỉnh lại.
Vừa tỉnh dậy, nhìn thấy ba ngồi bên giường, Giản Dữu lập tức vui vẻ, giọng bé nhão nhão dính dính, vui vẻ gọi: "Ba!"
"Dữu Dữu dậy rồi", Giản Ninh để điện thoại xuống, xoa đầu bé con, lại sờ bụng nhỏ của bé, hỏi, "Sao rồi, bụng bụng còn khó chịu không?"
Giản Dữu lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Ba, muốn xi xi."
Hay lắm thì ra là nghẹn tỉnh.
Giản Ninh giống như nhổ củ cải, bế bé con lên, mang bé đi vào phòng vệ sinh, đem Giản Dữu đặt trên ghế nhỏ, để bé tự xi xi.
Giản Dữu xi xi xong, tự mình từ trên ghế đẩu bước xuống, Giản Ninh lại bế bé về giường, "Sau này chưa xỏ giày thì không được phép chạy trên mặt đất, biết chưa?"
"Con muốn gì gọi ba, ba bế con xuống."
Cánh tay Giản Dữu ôm lấy Giản Ninh, dùng giọng sữa thưa, "Biết rồi ạ."