Quyển 1 - Chương 7

Lâm Cố đưa Lâm Tư đến biệt thự Văn gia. Mọi người trong Văn gia đều đứng chờ ở cửa, đứng đầu là Văn Nhược Trăn. Sau lưng ông là ba anh em nhà họ Văn, tiếp theo sau là hàng dài từ quản gia đến đám người hầu.

Lâm Cố lấy ba chiếc vali bốn mươi inch của Lâm Tư xuống khỏi xe, Lâm Tư tay đút túi quần xuống xe, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Lâm Cố, “Anh, em có giống tổng thống đến thăm không?”

“Giống,” Lâm Cố đáp lại và đẩy hành lý về phía trước, ba anh em nhà họ Văn mỗi người cầm lấy một chiếc.

Lâm Cố kéo Lâm Tư lại, “Chuyện của mình…”

“Tự làm.” Lâm Tư đáp nhanh, vẻ hờ hững.

Lâm Cố gật đầu. Ban đầu, anh chẳng có gì để dặn dò Lâm Tư, nhưng hôm nay, nhìn cách mà cả nhà họ Văn ra đón Lâm Tư, thể hiện rõ sự coi trọng của họ đối với cậu.

Mà Lâm Tư lại đặc biệt là kiểu người hay lấn tới, thành ra Lâm Cố lại lo lắng nếu Văn gia quá chiều chuộng, sẽ làm hư nó mất.

Lâm Tư bước đi lững thững, vẻ mặt có chút do dự.

“Sao vậy?” Lâm Cố chỉnh lại cổ áo cho cậu, “Muốn nói gì à?”

Lâm Tư nhỏ giọng đáp, “Anh, khi nào anh đến đón em?”

Lâm Cố nhìn thật sâu vào người em trai đã ở bên mình hơn mười năm qua, đứa nhỏ luôn ngang bướng giờ đây lại ngượng ngùng bày tỏ sự quyến luyến cùng nỗi lo lắng trước môi trường mới.

“Nửa năm,” Lâm Cố ngừng lại một chút, “Đến khi em trưởng thành rồi, em muốn ở đâu thì ở đó. Nếu muốn ở lại Văn gia thì cứ ở, còn nếu muốn sống cùng anh, anh sẽ đón em về.”

Đôi mắt Lâm Tư khẽ ánh lên một nụ cười lấp lánh, như viên đá quý rơi vào mặt hồ trong vắt. Cậu hân hoan đáp, “Anh, sinh nhật mười tám tuổi của em anh nhất định phải đón em về nhé.”

“Ừ!” khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Cố hiện lên một chút ấm áp, “Đi đi.”

Lâm Cố lái xe rời đi.

Lâm Tư đứng trước đám người chưa kịp tản ra, làm bộ giả vờ ho khan, tay phải nắm lại đưa lên môi như cầm micro, "Mọi người đừng đi vội, dưới đây tôi sẽ nói vài lời."

Văn Hân Giản định ngăn lại thì bị Văn Nhược Trăn dùng ánh mắt ép xuống.

Văn Nhược Trăn là người đầu tiên vỗ tay, mặc cho Lâm Tư làm trò, "Chúng ta hãy cùng lắng nghe lời giáo huấn từ cậu chủ nhỏ của Văn gia nào."

Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay nhẹ nhàng, phấn khởi vang lên ngay lập tức.

Lâm Tư ngạo nghễ giơ tay ra hiệu ngừng lại, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt lém lỉnh khó mà giấu nổi, "Vì tôi đã vào Văn gia, từ giờ trở đi, mọi người ở Văn gia đều phải nghe lời tôi."

"Kết thúc bài phát biểu."

Văn Nhược Trăn, người vừa định nghe xem cậu con trai nhỏ của mình sẽ nói gì: "… Hết rồi sao?"

Lâm Tư gật đầu, mặt đầy vẻ dĩ nhiên, "Mọi người đã phải nghe lời con rồi, còn gì để nói nữa đâu."

Thấy mọi người không phản ứng, Lâm Tư bắt đầu chỉ điểm từng người, "Ba, ba nghe lời con chứ?"

Văn Nhược Trăn như dỗ dành trẻ con, "Ba nghe lời con."

Lâm Tư hài lòng chuyển ánh nhìn sang người khác, chỉ vào Văn Hân Giản, "Anh..."

Lúc này Văn Nhược Trăn mới nhớ ra là ông chưa chính thức giới thiệu, "Đây là Văn Hân Giản, cũng là anh cả của con."

Lâm Tư ngẩng đầu lên, "Văn Hân Giản, anh cũng phải nghe lời tôi."

Văn Hân Giản nhíu mày, gân xanh giật giật, "Anh là anh trai của em."

Lâm Tư thể hiện ra vẻ ngông cuồng một cách triệt để, "Chuyện này anh không phải bận tâm, dù gì anh cũng phải nghe lời tôi thôi." Cậu còn kéo Văn Nhược Trăn đứng ra ủng hộ mình, "Đúng không, ba?"

Văn Nhược Trăn vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm nghị nhắc nhở, "Hân Giản, đây là em trai ruột của con, nhường nó một chút thì đã sao?"

Văn Hân Giản quay đầu đi, từ cổ họng nhả ra hai từ, "Anh nghe."

Lâm Tư nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong cong như một chú cáo nhỏ, vẻ tinh nghịch và đáng yêu khiến người khác không thể không vui lây.

Văn Nhược Trăn chỉ tay sang bên trái, "Văn Hân Dịch, anh hai của con, chỉ lớn hơn con hai tháng thôi, con có thể tìm anh ấy chơi."

Thiếu niên thanh tú, dịu dàng mỉm cười, "Chào em út."

Một tiếng hừ khẽ không thể nghe rõ phát ra từ Văn Hân Giản, ánh mắt Văn Hân Dịch thoáng chút buồn bã, rồi từ từ thu lại biểu cảm trên gương mặt.

Lâm Tư cau mày đầy khó chịu, lập tức lớn tiếng, "Văn Hân Giản, không được lên giọng với tôi!"

Văn Hân Giản từ nhỏ đến lớn hiển nhiên chưa từng gặp ai ngang ngược như Lâm Tư, đứa em trai khó khăn lắm mới tìm lại được, đánh cũng không thể đánh, mắng cũng chẳng thể mắng, thật sự bó tay, "Anh không có."

Lâm Tư hừ nhẹ một tiếng, không định chấp nhặt.

Ánh mắt cậu chuyển sang Văn Hân Dịch, mặt đầy vẻ độc đoán, "Anh cũng phải nghe lời tôi." Vì thấy người này trông có vẻ dễ bắt nạt, Lâm Tư hỏi một câu mang tính tượng trưng, "Anh có ý kiến gì không?"

Trong Văn gia, Văn Hân Dịch cơ bản chỉ là người vô hình, tất nhiên chẳng có ý kiến gì, "Anh nghe lời em."

Lâm Tư nhìn chằm chằm vào người anh mềm mỏng này một lúc, rồi quay sang Văn Hân Phồn, người đang cố gắng rụt mình vào sau lưng Văn Hân Giản, "Còn cậu nữa, trốn cái gì mà trốn?"

Văn Hân Phồn sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt căng thẳng, đôi môi khẽ cong lên như cười lấy lòng, vô tình khiến người ta cảm thấy xót xa.