Khi bước ra khỏi phòng của Lâm Tư, Văn Nhược Trăn nhìn thấy người con trai cả đứng chờ ở cửa với chiếc khay trên tay.
Qua khe cửa chưa kịp đóng, Văn Hân Giản có thể nghe thấy giọng nói đầy lưu luyến của Lâm Tư qua màn hình.
Lâm Tư cuộn tròn trong chăn, nhìn chăm chú về phía màn hình, nơi có hình ảnh của Lâm Cố.
Lâm Cố vừa từ phòng tắm bước ra, chiếc áo choàng tắm trắng kín đáo với cổ chữ V, che chắn đến tận phần cổ, chỉ lộ chút ít làn da bên dưới.
"Em đây à?"
Lâm Tư cựa quậy trong chăn, đôi mắt đen láy không rời khỏi Lâm Cố, khẽ nói: "Anh, anh chăm sóc em nhiều năm như vậy, có phải rất cực khổ không?"
"Sao em lại hỏi vậy?" Giọng Lâm Cố trầm ấm vang lên, trong bóng tối càng như một tầng men ngọt ngào và say đắm.
Văn Nhược Trăn vừa rồi đã phơi bày hết những khó khăn mà Lâm Cố đã trải qua cho Lâm Tư thấy, khó khăn sâu sắc và nặng nề đến thế.
Cổ họng Lâm Tư khô khốc vì nghẹn ngào.
Lâm Tư hít mũi, "Không có gì."
Cậu đột nhiên không còn muốn nhận được bất cứ câu trả lời nào, bất kể là đồng ý hay không. Mọi sự cố gắng mà mắt thường cũng có thể thấy được của Lâm Cố dường như đều chứng minh rằng Lâm Tư là gánh nặng của anh.
Giữa cậu và Lâm Cố, ngoài mối quan hệ máu mủ, còn lại chỉ là một tấm rèm mỏng manh mà Lâm Cố đơn phương giữ gìn. Lâm Tư, với tư cách là người chiếm hữu, thậm chí không biết phải làm gì để giữ cho tấm rèm ấy không rách nát.
Cậu lo sợ rằng một cơn gió nhẹ sẽ xé toạc nó, rằng một trận mưa ướŧ áŧ sẽ làm nó thấm qua, và càng lo sợ rằng một ngày nào đó, Lâm Cố sẽ bất chợt tự tay vén nó lên.
Cậu chỉ có thể bị động, bất lực mà chờ đợi đến ngày cuối cùng.
Ngày mà Lâm Cố sẽ quyết định số phận của cậu.
"Sao anh không bóc quýt cho em?" Lâm Tư rút người lại trong chăn, nửa khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc chăn cầu vồng mềm mại, đôi mắt long lanh như thể đang nũng nịu trách móc, "Có phải anh thấy phiền không?"
Chủ đề chuyển đổi quá nhanh, khiến Lâm Cố chỉ biết bất lực, cố gắng bắt kịp suy nghĩ thoắt ẩn thoắt hiện của cậu em trai, "Em muốn ăn quýt hả? Vậy ăn nửa hộp quýt đóng hộp nhé?"
Lâm Tư tức giận ngồi bật dậy, "Em không muốn ăn quýt đóng hộp!"
Đôi mắt Lâm Tư đẫm nước, giọng trách móc, "Anh chính là thấy phiền khi phải bóc quýt cho em."
Thì ra những gì Thẩm Quân nói đều là thật, Lâm Tư thực sự thấy tổn thương.
"Em à, anh không đếm nổi bao nhiêu quả quýt đã mất đi từ cái rổ kia," Lâm Cố biết rõ Lâm Tư luôn không kiềm chế được khi ăn quýt, ăn nhiều thì sẽ bị đau dạ dày, mà công việc của Lâm Cố quá bận rộn nên anh không thể canh chừng cậu mọi lúc.
Nhưng anh sẽ phát hiện ngay khi hộp quýt đóng hộp mất đi chút nào.
Giọt nước mắt trong veo đọng lại trên hàng mi dài đen nhánh của Lâm Tư, lơ lửng như sắp rơi, cậu ngây người nhìn Lâm Cố.
"Em đã vất vả nhiều năm qua rồi," Lâm Cố đưa điện thoại lại gần hơn một chút, "Anh vụng về, bất cẩn, không chăm sóc tốt cho em."
"Em bao dung với anh ngần ấy năm, thật sự rất vất vả rồi."
Hàng mi yếu ớt cuối cùng không thể chịu đựng được sức nặng của giọt lệ, để nó lăn xuống, rơi lên đôi môi đỏ hồng của Lâm Tư, ánh lên một sắc nước long lanh.
"Không vất vả gì cả." Giọng Lâm Tư nhỏ nhẹ như một mầm non mới nhú sau cơn mưa, khiến người ta bất giác thấy mềm lòng.
"Ừm," Lâm Cố đáp, "Cảm ơn em."
Lâm Tư được dỗ dành, rúc vào trong chăn, áp trán lên chiếc đồng hồ điện thoại, "Anh, cho em ôm."
Lâm Cố dường như qua màn hình thấy được một miếng bánh ngọt mềm mại đáng yêu, từ từ lại gần, "Em ngoan lắm."
Lâm Tư dần chìm vào giấc ngủ, cửa phòng đã được đóng kín.
"Ba," đứng ngoài cửa, Văn Hân Giản khẽ nói với Văn Nhược Trăn, "Ba không thấy là Lâm Tư phụ thuộc vào Lâm Cố quá nhiều sao?"
Những đứa trẻ bảy tám tuổi cũng không đến mức bám người như thế, còn Lâm Tư thì như không thể rời khỏi Lâm Cố dù chỉ một phút.
Văn Nhược Trăn đáp, "Hân Giản, một người được cưng chiều vô điều kiện suốt mười mấy năm thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề."
Văn Hân Giản vô thức cau mày, trong đầu hiện lên hàng loạt đặc điểm của một đứa trẻ bị chiều hư: ích kỷ, kiêu căng, coi thường người khác.
Nhưng thật bất ngờ, Văn Hân Giản lại cảm thấy rằng đó không phải là ý mà Văn Nhược Trăn muốn nói.