Công việc của Tần Luật lại tiến vào thời kỳ thanh nhàn, cho nên phối kịch cũng đặc biệt tích cực. Cao hứng nhất chính là Nấm Nấm,
Vũ Mộ tốc độ rất nhanh, mỗi lần kéo chậm tiến độ đều là Tần Luật, hiện tại Tần Luật tích cực, kịch rất nhanh liền làm tốt lắm.
Kế hoạch – Nấm Nấm: ~(≧▽≦)/~ Minh Nguyệt sama không kéo âm, thật có cảm giác trời xanh nước trong!! Phải phát kịch thật là các loại tốt đẹp a!!
Tần Thời Minh Nguyệt: ╰_╯ xong rồi sao!
Đại diễn – Cô Tô: thật sự xong rồi!! Vẫn là 8 giờ phát kịch!! nhanh!
Tần Thời Minh Nguyệt: lúc này nhất định phải cướp được sofa!!
Vũ Mộ: thụ thụ là áp không được sofa quân, để cho bản công ôm cậu ngồi đi ^_^
Hậu kỳ – Ăn Hóa Nhan: kỳ này phối thật sự là các loại mỹ a!! Vũ Mộ sama Minh Nguyệt sama em muốn làm fan CP của các anh!!
Tần Thời Minh Nguyệt: ╰_╯ ai muốn cùng hắn CP!!
Vũ Mộ: chớ xấu hổ, nhanh đến với bản công đi!
Kế hoạch – Nấm Nấm: TUT Minh Nguyệt sama đã quên Khổ Đinh Trà sama ven hồ Đại Minh rồi sao!! Khổ Đinh Trà sama thật lâu không có xuất hiện!!
Tần Thời Minh Nguyệt: ╭(╯^╰)╮ ai biết hắn đi đâu rồi.
Kế hoạch – Nấm Nấm: sama ngữ khí ngạo kiều như vậy để làm gì, Khổ Đinh Trà sama lại không có ở đây ╮(╯▽╰)╭
Đạo diễn – Cô Tô: ngao ngao, phát kịch rồi!
Tần Thời Minh Nguyệt: nhanh lên một chút, nút f5 cũng muốn nhấn hỏng rồi ^O^/
Tần Luật lần này lại canh giữ trước máy tính, thấy kịch phát liền lập tức điểm đi vào, đem nội dung phía trước đã làm tốt dán lên, làm xong phát hiện, trên sofa.
1L Khổ Đinh Trà: chúc mừng.
2L Tần Thời Minh Nguyệt: sofa!!!
3L Cô Tô: ôm toàn thể kịch tổ ngồi sofa! ^O^/
4L: cười nhìn LS ngồi ghế ╮(╯▽╰)╭
*LS: lầu trên
……
20L: kịch tổ tốc độ thật! GJ~(≧▽≦)/~
21L: ngao ngao ~ Minh Nguyệt sama cùng Vũ Mộ sama lần nữa hợp tác!!⊙▽⊙
22L: Vũ Mộ sama!! đỉnh nhất!
……..
50L Nấm Nấm: TOT Khổ Đinh Trà sama thật không phúc hậu!!
Tần Luật thấy người bình luận phía trên mình là Khổ Đinh Trà liền không bình tĩnh nổi.
Tần Thời Minh Nguyệt: này (‵o′)凸! Anh là chuyện gì xảy ra vậy! Cư nhiên cướp sofa của tôi!! Anh cái đồ đảng xem lén bình!! (#‵′) 凸 (#‵′) 凸 (#‵′) 凸
Khổ Đinh Trà:
…….
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′)凸 không có lời nào để nói đi!!
Khổ Đinh Trà: muốn ngồi sofa vậy à?
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′)凸! sofa rất thoải mái!
Khổ Đinh Trà: lần tới tôi ôm cậu ngồi.
Tần Thời Minh Nguyệt: ╭(╯^╰)╮ không hiếm lạ.
Khổ Đinh Trà: [ sờ đầu ]
Mà lúc này trong diễn đàn kịch tổ.
Kế hoạch – Nấm Nấm: ngao ngao ~ Khổ Đinh Trà sama thật không phúc hậu!!
Đạo diễn – Cô Tô: Khổ Đinh Trà sama nhất định là đảng xem lén bình ~(≧▽≦)/~
Tần Thời Minh Nguyệt: khinh bỉ xem lén (#‵′) 凸
Hậu kỳ – Ăn Hóa Nhan: quả nhiên là Minh Nguyệt sama áp không được sofa quân ╮(╯▽╰)╭
Kế hoạch – Nấm Nấm: ngao ngao ^O^/ Minh Nguyệt sama cùng Vũ Mộ sama lại truyền CP nữa rồi!
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′)凸 tại sao lại cùng hàng này truyền!!
Vũ Mộ: [ ủy khuất ] Minh Nguyệt cư nhiên chê tôi……
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′)凸! với cái tính miệng đầy hư hỏng của anh, hợp tác với ai cũng có thể sinh ra CP!
Vũ Mộ: ╭(╯3╰)╮ nguyên lai là ghen, trong lòng tôi yêu nhất chính là cậu.
Thấy cái này Tần Luật trực tiếp mật trò chuyện Vũ Mộ.
Tần Thời Minh Nguyệt: ăn em gái anh! anh chờ đi, ngày nào đó gặp một người thích gây sự, cho lời anh nói đều là thật, chờ khi đó xem anh còn có thể cười đi ra hay không!
Vũ Mộ: ╮(╯▽╰)╭ giới võng phối có ai là thật chứ?
Tần Thời Minh Nguyệt: thật vì người yêu sau này của anh mà lo lắng! đoán chừng là mỗi ngày ngoài miệng vừa nói yêu người ta xong, quay người lại liền cùng CV võng phối liếc mắt đưa tình!
Vũ Mộ: dù sao đều là ngoài miệng nói một chút, cũng không phải là thật động tâm, này tính là cái gì ╮(╯▽╰)╭
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′)凸! anh đúng là tra!
Vũ Mộ: đây chính là sự khác nhau của công và thụ nha.
Tần Thời Minh Nguyệt: là người với người tra khác nhau! anh xem Trần Ai đi, trong nhà có một người, liền cho tới bây giờ cũng không ở giới võng phối dính vào ai cả!
Vũ Mộ: đó không phải là do có cậu làm bia đỡ đạn
╮(╯▽╰)╭
Tần Thời Minh Nguyệt: tôi nói với anh không thông!! Chờ sau này người yêu anh biết cái đức hạnh này của anh rồi muốn chia tay đừng trách tôi không nhắc nhở anh!
Vũ Mộ: ừm, cám ơn.
Tần Luật cùng Vũ Mộ rất lâu trước đây hợp tác qua một lần, sau một mực duy trì liên lạc, cũng coi như là bạn tốt. Chính là đối với tính cách ngoài miệng đầy xằng bậy của hắn thật bất đắc dĩ.
Theo kịch kỳ ba bắt đầu, công việc của Tần Luật cũng bắt đầu bận rộn. Mỗi lần về nhà muốn kể khổ cũng không biết kể ở đâu, đi kịch tổ? Cậu giả chết đã nhiều ngày, để Nấm Nấm nhìn thấy lại bị quất roi. Đi tìm Trần Ai? Hắn ta còn phải chiếu cố tiểu thụ của mình. Về phần Vũ Mộ, Tần Luật không cần nghĩ cũng biết Vũ Mộ nhất định sẽ nói bảo bối thân ái các loại, bản công giúp cậu xoa bóp linh tinh. Cho nên, cuối cùng trọng trách an ủi Minh Nguyệt sama liền giao cho Khổ Đinh Trà, tuy rằng Khổ Đinh Trà không nói nhiều lắm, nhưng đối với Tần Luật vẫn luôn là kiên nhẫn.
Tần Thời Minh Nguyệt: tôi muốn từ chức!! mọe nó đây không phải là cuộc sống dành cho người mà!
Khổ Đinh Trà: làm sao vậy?
Tần Thời Minh Nguyệt: liên tục tăng thêm một tuần tăng ca, ngày ngày vừa mở mắt liền rời giường về đến nhà liền ngủ!! Cuộc sống như thế cực kỳ bi thảm đúng không! Bị ông chủ áp bức đều muốn tinh tẫn nhân vong rồi!!
Khổ Đinh Trà: …..tinh tẫn nhân vong?
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′)凸! tôi là chỉ tinh lực tinh lực!
Khổ Đinh Trà: lúc nào có thể rảnh rỗi?
Tần Thời Minh Nguyệt: còn phải qua hai ngày nữa ┭┮﹏┭┮
Khổ Đinh Trà: sờ một cái.
Tần Thời Minh Nguyệt: sờ vô dụng!
Khổ Đinh Trà: hôn hôn.
Tần Thời Minh Nguyệt: (#‵′)凸! lại càng không hiếm lại!
Cùng Khổ Đinh Trà trò chuyện không lâu, nhưng cũng có thể hóa giải bớt mệt mỏi. Trò chuyện xong lại phải bắt đầu công việc, về phần dưới góc phải hình cái đầu nhỏ của Nấm Nấm thỉnh thoảng nhảy lên đυ.ng rung cửa sổ bị Tần Luật trực tiếp không nhìn, số lần Nấm Nấm rung cửa sổ nhiều hơn, Tần Luật trực tiếp rời khỏi QQ, an tâm làm việc.
Đợi đến hôm sau thời điểm Tần Luật tăng ca, tình cảnh đồng dạng lại xuất hiện lần nữa.
Tần Thời Minh Nguyệt: tôi muốn từ chức! Lần này là thật!
Khổ Đinh Trà: sờ một cái, còn phải bận rộn bao lâu nữa?
Tần Thời Minh Nguyệt: ┭┮﹏┭┮ phỏng chừng còn hai ngày.
Khổ Đinh Trà: rảnh rồi phải hảo hảo khao chính mình.
Tần Thời Minh Nguyệt: ừm ừm! tôi tính toán đi ăn bữa tiệc lớn!!
Khổ Đinh Trà: muốn ăn cái gì?
Tần Thời Minh Nguyệt: tiểu tôm hùm tê cay (﹃) hai ngày trước ở trên ti vi thấy người khác ăn, cảm giác ăn thật ngon.
Khổ Đinh Trà: ha ha, tính cùng đi ăn với ai?
Tần Thời Minh Nguyệt: (“▔□▔) đây là một vấn đề! Tìm Trần Ai đi, hắn nhất định sẽ mang theo vị kia nhà hắn! Đến lúc đó tôi không phải là ăn tôm hùm nữa! Mà là nhìn hai người họ ân ân ái ái! Tìm Vũ Mộ đi, hắn khẳng định không muốn ăn loại thức ăn không tao nhã này! ┭┮﹏┭┮ Cư nhiên không tìm được một người hợp ý. 0.0 Đúng rồi Khổ Đinh Trà, anh ở đâu? Ở T thị sao?
Khổ Đinh Trà: T thị à, cách tôi cũng không xa.
Tần Thời Minh Nguyệt: (☆▽☆) thật sao? Anh ở đâu?
Khổ Đinh Trà: ha ha, tôi ở A thị.
Tần Thời Minh Nguyệt: (∏ ^ ∏) vẫn có chút xa.
Khổ Đinh Trà: tôi không ngại, cùng cậu tôi rất vui vẻ.
Tần Thời Minh Nguyệt: (∏ ^ ∏) hay là thôi đi, đặc biệt tới đây theo giúp tôi, tôi cảm thấy thực không tốt, tôi vẫn là đi tìm Trần Ai đi. Đợi đến lúc có tụ hội anh có thể cùng đi a ~
Khổ Đinh Trà: cậu nói, đến lúc đó không thể cự tuyệt, được chứ?
Tần Thời Minh Nguyệt: o(*≧▽≦)ツ sẽ không!! Tôi bảo đảm!
Chờ thời điểm Tần Luật chân chính rảnh đã là một tuần sau đó. Tiểu tôm hùm làm cho Tần Luật nước miếng thật lâu cũng bị Tần Luật đăng lên nhật báo. Tối thứ sáu liền gõ qua cho Thư Nguyên một khung đối thoại.
Tần Luật: o(*≧▽≦)ツ ngày mai cậu cùng người nhà cậu có rảnh không?
Thư Nguyên: (⊙v⊙) có oa.
Tần Luật: Trầm Sâm?
Thư Nguyên: ~(≧▽≦)/~ rồi rồi rồi ~ là tôi!
Tần Luật: =. = chỉ cần ở cuối tuần tìm Thư Nguyên, mười lần thì có chín lần đều là cậu ╮( ̄▽ ̄”)╭
Thư Nguyên: ╭(╯^╰)╮ thế nào, không được à, tìm hắn cùng tìm tôi có cái gì khác nhau.
Tần Luật: được rồi….. ╮(╯-╰)╭ đúng là không có gì khác nhau. O(*≧▽≦)ツ Ngày mai chúng ta cùng đi ăn tiểu tôm hùm thế nào!
Thư Nguyên: được a được a ╰(*°▽°*)╯ tôi vẫn luôn muốn ăn!!
Tần Luật: trưa mai mười một giờ ở phố XX gặp mặt thế nào?
Thư Nguyên: o(*≧▽≦)ツ không thành vấn đề không thành vấn đề!!
Ngày hôm sau, Tần Luật sáng sớm hơn 9 giờ đã rời giường. Đợi đến 11 giờ đến phố XX đã thấy Thư Nguyên cùng Trầm Sâm chờ ở đó rồi.
Tần Luật đi lên chào hỏi: “Các cậu cũng quá sớm đi. ”
“Ha ha, vừa tới không lâu, Tiểu Sâm mấy ngày nay vừa lúc cũng muốn ăn tôm cậu liền đề nghị. ” Thư Nguyên nói.
Trầm Sâm có chút không kịp đợi: “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, một hồi liền đông người hơn đó, ngao ngao, tôi đến đây cũng ngửi được mùi thơm rồi, nước miếng cũng mau chảy ra!”
Bọn họ tới sớm, người xác thực không nhiều lắm, ngồi ở chỗ ngồi đợi một hồi phục vụ viên liền bưng đến một mâm lớn tiểu tôm hùm.
“Tôi tới trước!! ” Trầm Sâm vừa nói liền cầm lên một con tôm. “Thật cay! Thật thích! ”
Tuy rằng Trầm Sâm có điểm nói quá, nhưng đúng là làm cho người ta có cảm giác muốn ăn. Tần Luật cầm điện thoại hướng về phía mâm tôm chụp hai tấm. Chụp xong mới bắt đầu ăn.
Chờ ăn xong Tần Luật lau khô tay rồi lại hướng đống vỏ tôm trên bàn chụp một tấm.
“Hô, ăn thật thích! ” Trầm Sâm vỗ vỗ bụng. Thư Nguyên cười rót trà cho Trầm Sâm.
Tần Luật cũng thở dài nói: “Bận rộn nửa tháng quả nhiên cho ra tới ăn một bữa, ăn xong cảm thấy bận rộn nữa cũng đáng giá! Này này, đừng chỉ rót trà cho Trầm Sâm nhà cậu, cũng cho tôi một chén! ”
Mỗi lần cùng Thư Nguyên bọn họ đi ra ngoài luôn sẽ nhanh chóng bị xem nhẹ, nhưng Tần Luật vẫn là thích tìm bọn họ, cảm giác càng tự nhiên hơn. Về đến nhà, bộ dạng mệt nhọc của Tần Luật đã sớm bị thức ăn ngon tiêu diệt, mở máy tính ra, lên QQ gõ Khổ Đinh Trà.
Tần Thời Minh Nguyệt: o(*≧▽≦)ツ
Khổ Đinh Trà: ăn ngon không?
Tần Thời Minh Nguyệt: tốt lắm tốt lắm!! Ăn thật ngon! Cho anh xem hình!
Tần Thời Minh Nguyệt: [ hình ảnh ] thấy thế nào! thoạt nhìn ăn thật ngon đúng không!
Khổ Đinh Trà: ừh, thoạt nhìn rất ngon, cậu thích ăn cay?
Tần Thời Minh Nguyệt: đúng đúng, cay ăn rất thích!
Khổ Đinh Trà: chờ sau này có cơ hội tôi cùng cậu đi ăn.
Tần Thời Minh Nguyệt: được! Cùng đi với bọn Trần Ai chính là các loại đau khổ!!
Khổ Đinh Trà: ha ha, Nấm Nấm lại đang trong diễn đàn hô hào, cậu đã rất lâu không có xuất hiện.
Tần Thời Minh Nguyệt: ( ̄▽ ̄”) anh không nói tôi đều quên, tôi nghỉ ngơi một chút liền đi thu âm.