Dịch bởi Axianbuxian12Khi Kỷ Phong Miên tỉnh lại hắn nhìn thấy đỉnh màn ố vàng, mũi ngửi thấy mùi hương của riêng căn nhà cũ dưới quê, trong không khí có mùi của rêu.
Trong nhất thời hắn có hơi hốt hoảng.
Trong phòng không mở đèn, ánh sáng mờ mờ. Cho dù đang giữa mùa hè mà trong phòng cũng mát như đang mở điều hòa.
Bên ngoài truyền tới tiếng quạt máy kẽo kẹt, cái màn bay bay theo cơn gió thổi ra từ chiếc quạt.
Hắn đang ở lúc nào đây?
Nghỉ hè ư? Sau khi chơi đến mệt với Khương Nam Thư thì cùng nhau hóng gió ngủ trưa?
Đúng, Khương Nam Thư!
Kỷ Phong Miên đột nhiên bật dậy, hắn kéo màn ra, không kịp mang dép, chân trần chạy ra ngoài tìm người.
"Cậu làm gì thế?"
Giọng Khương Nam Thư vang lên.
Kỷ Phong Miên dừng lại nhìn người đang ngồi cạnh cửa, nhìn thấy Khương Nam Thư đang mượn ánh sáng bên ngoài để đọc sách, hắn sững người.
Từ nhỏ Khương Nam Thư đã thích đọc sách.
Cho dù đang nghỉ hè cũng vậy.
Giờ ngủ trưa nào Khương Nam Thư cũng dậy trước hắn rồi ngồi ở chỗ này đọc sách.
"Cậu...lại không gọi tôi..."
Khương Nam Thư hơi bất ngờ rồi mới hiểu ra, "Cậu nhớ ra rồi à?"
Khương Nam Thư nhanh chân bước tới, hắn giơ tay kéo lấy cổ tay Khương Nam Thư, "Sao...sao tôi có thể quên cậu, tôi không muốn, thật sự không muốn."
Khương Nam Thư gật đầu, "Tôi biết, cơ chế quên mất não bộ của con người vẫn luôn rất bí ẩn."
Kỷ Phong Miên im lặng một hồi rồi nói nhỏ, "Sao cậu không nói thẳng với tôi, làm tôi...tôi cứ áy náy vì không biết bản thân có đứng núi này trông núi nọ không."
"Nói gì vậy trời" Khương Nam Thư tức cười, "Trong kí ức của cậu tôi đã chết rồi, tôi còn nói với cậu kiểu gì?"
"..."
Một kích chí mạng, Kỷ Phong Miên á khẩu.
Khương Nam Thư nhìn hắn, ho một hơi, "À phải, kí ức cậu sai lệch cũng logic đấy, tôi thì chết, cậu thì từ một nhóc đen to con biến thành thằng nhóc đẹp trai, không tệ."
Đầu Kỷ Phong Miên cúi ngày càng thấp, chỉ kém không chui luôn vào ngực.
Nói xong thì Khương Nam Thư cũng mặc kệ hắn, anh giật tay ra rồi đi ra ngoài sân.
Kỷ Phong Miên vội vàng đuổi theo, mới được vài bước thì đã bị cỏ trong sân đâm vào chân cho kêu oai oái.
"Á—-" Hắn ôm chân nhảy tưng tưng.
Cỏ dại trong sân đã được xử lý qua nhưng vì bọn họ về gấp quá nên cũng sẽ có chỗ bị bỏ sót.
Khương Nam Thư không nhịn được, cười thành tiếng, "Được rồi, quay lại đi giày vào, tôi đợi cậu ngoài sân."
Nghe vậy thì Kỷ Phong Miên mới yên tâm, hắn quay người vào phòng mang giày.
Khương Nam Thư sẽ đợi hắn, vậy là đủ.
Còn những chuyện khác thì có thời gian để từ từ.
Bọn họ ở trấn Thanh Thủy Hà ba ngày, trong ba ngày này họ đã đi hết những nơi hồi nhỏ từng chơi đùa.
Những chuyện ngày đó Kỷ Phong Miên nhớ ra chưa hề hoàn chỉnh, chỉ nhớ ra một mình Kỷ Phong Miên.
Những kí ức khác đã được bổ sung khi Khương Nam Thư dẫn hắn đi xem trong ba ngày nay.
Sáng sớm ngày thứ tư Kỷ Phong Miên lại nói muốn cho anh một bất ngờ làm lời xin lỗi, cũng là lời cảm ơn.
Thế là Khương Nam Thư đợi ở trên trấn Thanh Thủy Hà một ngày, đến chiều muộn mới được Kỷ Phong Miên đón về.
Vừa bước vào sân, Khương Nam Thư sững người.
Mọi bố trí trong sân đều quay về nguyên dạng.
Gốc nho trên giàn vốn đã chết lúc này lại xanh um tươi tốt, trên giàn còn treo vài chùm nho.
Nhất thời, Khương Nam Thư có cảm giác như trở lại thời thơ ấu.
Giống như một giây sau ông nội Kỷ sẽ cầm cây mây răn dạy Kỷ Phong Miên nghịch ngợm người đầy bùn, bà nội Kỷ sẽ bất đắc dĩ cười hiền hậu kéo Khương Nam Thư vào nhà thay quần áo.
Khương Nam Thư chớp mắt, nén lại cảm giác cay cay ở mũi.
Kỷ Phong Miên đột nhiên nhảy từ trong nhà ra, trên tay cầm một chiếc bánh kem.
"Cậu thấy sao!"
Khương Nam Thư mỉm cười, anh chỉ tay lên chùm nho nhựa trang trí trên giàn nho: "Cái này giả quá, nho trên giàn này chưa bao giờ được có màu tím, lần nào quả còn xanh cũng đã bị cậu vặt hết rồi."
Kỷ Phong Miên: "..."
"Nhưng mà...tôi thực sự rất vui, mừng cậu quay lại."
Kỷ Phong Miên đặt bánh kem lên bàn đá rồi lại bắt đầu kể công, "Đây là bánh kem bơ ngày xưa đấy, tôi đi hỏi mấy tiệm bánh trên trấn đều không làm."
Sinh nhật của họ đều vào mùa hè thế nên sau này bèn chọn lấy một ngày ở trấn Thanh Thủy Hà để đón sinh nhật. Ông nội Kỷ là một người hoài cựu, tuy ông xây dựng được cơ nghiệp to lớn bằng chính hai bàn tay mình nhưng ông vẫn sống rất giản dị.
Chiếc bánh sinh nhật hơi cứng ngày xưa là một phần kí ức đẹp thời thơ ấu của Khương Nam Thư.
Anh có hơi sững sờ, nhìn một hồi lâu rồi duỗi tay ra.
Khương Nam Thư lấy một ít kem quệt lên mặt Kỷ Phong Miên, "Trả thù."
Kỷ Phong Miên ngớ người trong giây lát, "Cậu đúng là thù dai, đã bao nhiêu năm rồi còn nhớ kĩ như vậy."
Lần đầu tiên cùng đón sinh nhật thật ra không vui vẻ lắm.
Với cái tính của Kỷ Phong Miên, vừa cầm được bánh thì đã bôi ngay lên mặt Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư đã khóc rất to, giận Kỷ Phong Miên lãng phí bánh kem.
Anh được bảo mẫu nuôi lớn, bảo mẫu cũng coi như làm việc tận trách, ăn uống mặc ở đều chăm sóc chu đáo nhưng lại không nhớ tới làm sinh nhật cho anh.
Bố mẹ anh chưa từng để ý tới chuyện này cho nên đã tạo ra một sự thật buồn cười là, Khương Nam Thư chưa từng ăn bánh sinh nhật vào ngày sinh nhật.
Kỷ Phong Miên bôi bánh lên mặt Khương Nam Thư đã khiến anh nổi giận, anh khóc nức nở, Kỷ Phong Miên phải dỗ liền ba ngày thì hai người mới làm lành.
Từ đó về sau Kỷ Phong Miên không còn dám nghịch bánh kem nữa.
"Coi như là huề nhau."
Khương Nam Thư ngồi xuống, nhẹ nhàng cho qua chuyện này.
Trong giá trị quan của anh, bạn bè với nhau nói rõ ràng là được, không cần lằng nhằng chuyện có nhớ hay không nhớ.
Chẳng có ý nghĩa gì.
Anh muốn được tiếp tục làm bạn với Kỷ Phong Miên, vậy thì không cần so đo quá nhiều.
Trên bàn đá bày mấy món ăn bản địa đặc sắc, cũng là những món mang đậm hương vị hồi ức.
Đậu phụ nhồi thịt là món ăn thường thấy nhất,
Đậu phụ trắng mềm, ở giữa thì nhồi thịt lợn, bên trên thì rưới nước sốt, nhìn thôi đã thấy thèm ăn.
"Thử đi." Kỷ Phong Miên kéo Khương Nam Thư ngồi xuống.
Anh cầm đôi đũa gắp một miếng cho vào miệng dưới ánh mắt mong chờ của đối phương.
"..."
Mùi vị một lời khó nói hết.
Khương Nam Thư không hiểu, nhìn bề ngoài trông món ăn này rất đẹp, ăn vào lại có vị như bị cháy, còn cho hơi nhiều muối, tóm lại là không ngon.
"Món này..."
Kỷ Phong Miên đắc ý, "Tôi nấu đó, thấy sao, siêu không?"
Khương Nam Thư do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định nói sự thật. Với tính của Kỷ Phong Miên, nếu mà anh khen ngon một cái là chắc chắn anh phải ăn hết đĩa đậu phụ này.
"Cậu đã thử chưa?"
"Mãi mới làm được mấy miếng không bị vỡ tôi đâu nỡ ăn."
Khương Nam Thư: "Cậu nếm thử đi?"
Phản ứng của Kỷ Phong Miên giống như trong dự tính: "Chỉ có mấy miếng để dành cho cậu hết."
Khương Nam Thư trực tiếp hành động, anh gắp một miếng đậu phụ, "Tôi đút cho cậu."
"..." Kỷ Phong Miên lập tức thỏa hiệp, hắn há miệng, sau đó, "Ọe, sao khó nuốt thế!"
Bấy giờ Khương Nam Thư mới đi qua bên cạnh rót nước, cuốn trôi đi cái mùi vị kì lạ kia, "Ừ, khó nuốt lắm. Thế nên tôi mới đút cho cậu ăn thử."
Kỷ Phong Miên không dám tin vào điều mình nghe được, "Cậu đút cho tôi ăn chỉ để cho tôi biết nó khó nuốt như thế nào thôi ư?"
Tai Kỷ Phong Miên còn chưa hết nóng, sự vui vẻ trong lòng còn chưa vơi thì đã nghe thấy tiếng sấm giữa trời quang.
"Chứ còn gì nữa." mặt Khương Nam Thư thản nhiên, "Tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đừng để vẻ ngoài mê hoặc, một ngày nào đó sẽ phải chịu thiệt."
Kỷ Phong Miên im lặng một hồi rồi lại tự thấy dù món này có khó nuốt nhưng do Khương Nam Thư đút cho thì mùi vị có kì lạ hắn cũng có thể chấp nhận được.
Thậm chí còn được hời.
Đương nhiên, hắn không dám nói mấy lời này ra.
May mà mấy món đơn giản như rau xào, gà rang còn ăn được, hai người ăn bữa cơm này cũng rất vui vẻ.
Ăn cơm xong hai người thổi nến rồi cắt bánh.
Nói thật, kiểu bánh ngày xưa này quá ngấy, hương vị cũng không quá ngon. Nhưng Khương Nam Thư vẫn ăn hết cả một miếng, vì để chúc mừng người bạn của anh đã quay lại.
Ăn bánh xong thì Kỷ Phong Miên lại ra vẻ thần bí, "Tôi còn có quà tặng cho cậu."
"Quà gì?"
"Cậu đợi chút." Kỷ Phong Miên đứng dậy chạy về phía phòng chưa đồ, "Hôm nay tôi mới nhớ ra một thứ hay hay."
Một lát sau hắn mang theo hai cái cuốc ra.
Khương Nam Thư không ngờ bất ngờ mà Kỷ Phong Miên nói lại là một cái cuốc.
"Cậu làm gì thế?"
Kỷ Phong Miên mang cuốc tới dưới gốc cây mận, "Tôi nhớ ra lúc trang trí lại sân vườn. Ông nội từng nói năm tôi ra đời ông đã chôn một bình rượu dưới gốc cây này."
"Rượu?"
Kỷ Phong Miên gật đầu, "Ừ, truyền thống mà, đào lên khi đỗ trạng nguyên thì gọi là Trạng nguyên hồng, đào lên khi kết hôn thì gọi là Nữ nhi hồng."
Khương Nam Thư thấy hơi cạn lời, "Bây giờ còn chưa có kết quả, chưa thể gọi là Trạng nguyên hồng. Cậu đào lên lúc kết hôn cũng không phải gọi là Nữ nhi hồng."
Anh nghiêm túc thảo luận tên rượu nhưng lại không nhận ra rằng vấn đề anh đang thảo luận không phải chuyện cần nghiêm túc như vậy.
Đương nhiên, khi ở cùng người đặc biệt thì cho dù làm chuyện gì cũng sẽ không cảm thấy trẻ con hay nhàm chán.
Kỷ Phong Miên xua tay, "Không sao cả, dù sao tôi cũng đã thành niên, 18 tuổi rồi, vậy...vậy cứ gọi là Nam nhi hồng đi."
Hắn giơ tay nhấc cuốc đào đất.
Khương Nam Thư cũng chạy tới giúp, hai chàng thanh niên nhanh chóng đào lên được một cái hố không nhỏ.
Keng – một tiếng, tiếng lưỡi cuốc chạm phải đá.
"Tìm thấy rồi."
Kỷ Phong Miên nhanh nhẹn đào bình rượu lên.
Hắn đặt bình rượu lên bàn đá rồi lấy khăn lau cẩn thận sạch sẽ.
Trên bình còn dán tấm giấy đỏ đã phai màu nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét chữ, trên đó viết ngày tháng năm sinh của Kỷ Phong Miên.
"Đồ ngon phải chia sẻ cho anh em. Chúc mừng chúng ta đã tốt nghiệp cấp ba! Chúc mừng tôi cuối cùng cũng tìm được cậu!"
Khương Nam Thư vốn không muốn uống, nhưng nghe hắn nói vậy thì lại gật đầu, "Được."
Rượu rất cay.
"Khụ khụ khụ." Khương Nam Thư bị sặc, làn da trắng nhanh chóng đỏ lên.
Kỷ Phong Miên vội vàng, "Ấy ấy, cậu có lòng là được rồi mà."
"Chén này nhất định phải uống." Khương Nam Thư ngẩng đầu uống nốt chỗ rượu còn lại.
Rượu vào họng mang theo cảm giác cay nóng và choáng váng mà Khương Nam Thư không thích. Anh cũng chỉ uống một chén vào lúc đặc biệt này thôi.
Kỷ Phong Miên lại chẳng biết tiết chế, dường như hắn bẩm sinh có tửu lượng tốt, uống hai chén rồi mà chẳng có phản ứng gì.
"Cậu cẩn thận uống say đấy." khi hắn cầm lấy chén thứ ba thì Khương Nam Thư lên tiếng khuyên nhủ.
"Yên tâm, tôi không có cảm giác gì cả, chắc là di truyền tửu lượng của ông tôi." Kỷ Phong Miên giải thích, "Ông tôi từng nói, bình rượu này mỗi người phải uống ba chén, như vậy mới may mắn."
"Vậy tôi..."
Khương Nam Thư tới cầm chén rượu thứ hai ở trước mặt mình nhưng lại bị cản lại.
"Tôi uống thay cậu, cậu uống hay tôi uống cũng như nhau cả." động tác của Kỷ Phong Miên rất nhanh, mấy phút ngắn ngủi đã uống hết mấy chén rượu."
Tốc độ uống rượu của Kỷ Phong Miên khiến Khương Nam Thư sững sờ, anh khẽ nhíu mày, "Cậu không sao chứ?"
Khương Nam Thư thấy ánh mắt hắn vẫn tỉnh táo, mặt cũng không đỏ, thầm nghĩ tửu lượng của đối phương quả nhiên tốt hơn anh.
"Khương Khương, mặt cậu đỏ kìa."
"Ừ, di truyền, mẹ tôi cũng uống rượu cái là đỏ mặt, tửu lượng không tốt."
Kỷ Phong Miên cười, "Không sao, sau này tôi uống giúp cậu, tôi rất lợi hại."
"Được."
"Khương Khương, mặt cậu đỏ quá, sao lại đỏ thế?"
Khương Nam Thư ngớ người, anh nhận thấy không đúng, "Cậu...say rồi à?"
Kỷ Phong Miên phủ nhận thẳng thừng, "Tôi đâu có say, không tin tôi đi một đường thẳng cho cậu xem."
Nói xong thì hắn đứng dậy, người không hề chao đảo, đứng rất vững.
Khương Nam Thư yên tâm, xem ra quả thực là không say.
Suy nghĩ vừa mới ngoi lên thì Kỷ Phong Miên đang đứng yên bỗng nghiêng người.
"?"
Khương Nam Thư giật mình đứng dậy đỡ lấy hắn.
Nhưng đã muộn, anh chưa kịp đứng vững thì Kỷ Phong Miên đã ngã xuống. Cơ thể cao lớn hơn đàn ông trưởng thành khác của hắn đè lên khiến anh chao đảo, anh phải ngồi tựa vào bàn đá.
"..."
Tư thế của hai người vô cùng kì lạ.
Khương Nam Thư dựa vào bàn, một chân co lên một chân duỗi thẳng. Kỷ Phong Miên thì nằm giữa hai chân anh, đầu gối lên bụng, hai tay thì ôm chặt lấy eo anh.
Rất chặt.
Chắc là hành động tự cứu cuối cùng trước khi ngã, hai cánh tay cứng như sắt của Kỷ Phong Miên khống chế chặt Khương Nam Thư.
"Này, tỉnh lại đi." Khương Nam Thư thử đẩy một cái.
Không có phản ứng gì.
Anh từ bỏ, dứt khoát ngồi thẳng xuống đất, ngước đầu nhìn lên trời.
Mây mà bây giờ là giữa hè, nền đất không lạnh, ngược lại còn có thể làm giảm bớt nhiệt độ quá cao do cái người này truyền sang.
"Kỷ Phong Miên, dậy đi."
May mà lần này đối phương đã có phản ứng.
"Ưm—-"
Mí mắt hắn giật giật rồi từ từ mở mắt ra.
"Nam Thư?"
Khương Nam Thư hơi bất ngờ. Đã lâu rồi Kỷ Phong Miên không gọi anh như vậy, từ khi nhớ ra cái tên Khương Khương thì hắn có chấp niệm với cách gọi này.
Mặc kệ anh kháng nghị bao lần rằng cách gọi này quá trẻ con nhưng đối phương cứ kiên quyết gọi Khương Khương.
Vậy là giờ...vẫn chưa tỉnh?
Khương Nam Thư nhìn vào đôi mắt mờ mịt của hắn và nghĩ vậy.
Chưa tỉnh hẳn cũng không sao, có thể di chuyển vào trong nhà nằm là được.
"Cậu đứng dậy được không?"
"Ừ."
Kỷ Phong Miên buông tay, chống người ngồi dậy.
Thế nhưng mới dậy được một nửa thì hắn đột nhiên dừng lại. Một chân hắn nửa quỳ giữa hai chân Khương Nam Thư, rồi hắn nhìn anh chằm chằm.
Khương Nam Thư bị nhìn đến mất tự nhiên, "Mau đứng dậy."
Cuối cùng Kỷ Phong Miên cũng động đậy, nhưng lại không đứng dậy mà là giơ tay ra sờ lên má Khương Nam Thư.
"..." Khương Nam Thư muốn ngăn lại theo bản năng, anh sợ cái người sợ đồng tính này lại ngất ra đấy.
Không ngờ hắn lại chẳng có phản ứng gì.
Kỷ Phong Miên khẽ chạm vào anh rồi nói, "Còn ấm, tốt quá."
"?" Khương Nam Thư không hiểu gì cả, "Cậu say rồi."
"Cũng phải, chỉ có say mới có thể...mới có thể..."
Lời còn lại Kỷ Phong Miên không nói ra, hắn chỉ từ từ tiến sát lại.
Ngày càng gần, cho đến khi hơi thở giao hòa, đầu mũi chạm nhau.
Khương Nam Thư nhíu mày, anh vô thức lùi về sau nhưng lại bị bàn đá chắn đường.
"Đừng...đừng chạy, tôi chỉ..."
Kỷ Phong Miên có vẻ hoảng loạn, đột ngột sát tới.
Khoảnh khắc môi hai người chạm vào nhau hắn lại hơi nghiêng mặt đi.
Một nụ hôn rơi xuống khóe miệng.
"Xin lỗi..."
_______