Chương 2: Hóa ra nàng thật sự đã trở lại, về khi chính mình năm mười bốn tuổi ấy

Nàng sờ sờ trên trán mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi nhìn nhìn bốn phía.

Lúc này trời đã sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

Có hai chiếc ghế dài có kệ cạnh tường trong căn phòng nhỏ. Giữa hai chiếc ghế dài là một chiếc bàn với hộp của hồi môn đặt trên bàn. Giữa phòng có một cái bàn Bát Tiên, ở góc có một cái chậu rửa mặt..

Trong phòng bài trí rất đơn giản, nhưng ở Cẩm Dương Hầu phủ cũng chỉ có đại nha hoàn bên người của chủ tử mới có thể ở trong phòng dành cho hai người, những nha hoàn khác đều là 8 người một gian cùng với chiếc giường chung.

Chiếc giường còn lại hơi nhô lên, Tiểu Hoa mơ hồ có thể nhìn thấy mái tóc của cô nương lộ ra ngoài chăn.

Đó là Bích Diên.

Tiểu Hoa trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nằm trở lại trên giường.

Nàng ngơ ngác nhìn bầu trời vẫn còn tối phía trên, ngơ ngác một lúc, thẳng đến khi nghe được ngoài cửa có người đi lại thanh âm, nàng mới chậm rãi lấy lại tinh thần, dần tỉnh táo lại và tự nhéo mình một phen.

Đau quá!

Hóa ra nàng thật sự đã trở lại, về khi chính mình năm mười bốn tuổi ấy.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên làm việc của Tiểu Hoa khi thăng lên làm đại nha hoàn, nàng không dám chậm trễ, lợi dụng ánh sáng bên ngoài để mặc quần áo xuống giường.

Bích Diên bên kia giường vẫn cứ không có động tĩnh, nàng cũng không có kêu nàng, mà là thật cẩn thận cầm chậu rửa mặt, đi ra ngoài rửa mặt.

Hạ nhân ở trong thiên viện này đều là các nha hoàn, bà tử làm việc tại Cẩm Tú Viện. Thiên viện có một phòng bếp nhỏ, bên trong có bà tử chuyên phụ trách nấu nướng, cung cấp nước ấm cho Cẩm Tú Viện. Do vậy, các nha hoàn đều có nước ấm để rửa mặt.

Tiểu Hoa bưng chậu rửa mặt đi một đường đến phòng bếp nhỏ, trong thiên viện người tới tới lui lui. Làm hạ nhân vốn chẳng được hưởng sự an nhàn như chủ tử. Trong khi phần lớn chủ nhân vẫn còn say giấc, hạ nhân đã phải dậy sớm và bắt đầu một ngày bận rộn.

Tới phòng bếp nhỏ rồi, lão bà tử trong bếp quả nhiên đã nấu nước nóng xong, thấy Tiểu Hoa tới, cười tủm tỉm cho nàng múc nước.

“Tiểu Hoa nha đầu, sớm như vậy liền dậy rồi. A, đúng rồi, nghe nói ngươi hôm nay là ngày trực đầu tiên, cũng không thể tới chậm.”

Lão bà tử trong bếp này họ Vương, mỗi người đều kêu nàng Vương bà tử, tuổi đã cao, lẽ ra ở tuổi này đã ra khỏi phủ bảo dưỡng tuổi thọ. Cẩm Dương Hầu phu nhân cảm thấy nàng đã cống hiến nhiều năm vì hầu phủ tận tâm tận lực, lại không có nhi tử dưỡng lão, liền lưu nàng ở trong phủ cho nàng làm một công việc nhàn hạ.

Vương bà tử mặc bộ quần áo bông màu than chì giản dị, mái tóc hoa râm được búi gọn gàng cùng chiếc khăn trùm đầu. Bà đã già, nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, hai bên má gầy gò như có vết sẹo, và hai chiếc răng cửa cũng đã rụng. Tuy nhiên, bà vẫn sở hữu sức khỏe tốt, đôi mắt và tai thính giác đều còn tinh anh.

“Đúng vậy, Vương bà bà, hôm nay là ngày đầu tiên con làm việc.”

Trong nụ cười của Vương bà tử không có chút gì tạp chất, không tồn tại nịnh bợ cùng lấy lòng, cũng không có bởi vì nàng thượng vị bất chính mà xem thường nàng. Vì thế, Tiểu Hoa vẫn là nguyện ý cùng bà ấy nói lời nói một lúc.

Nàng trở lại đây đúng lúc, đời trước nàng không cam chịu kiếp làm nha đầu, liền dùng thủ đoạn để đưa đến bên thiếu gia hầu hạ. Mọi người trong Cẩm Tú Viện đều cho rằng nàng dùng thủ đoạn để được lên vị trí cao, ngày thường nói chuyện với nàng hoặc là mỉa mai hoặc là có mục đích riêng.

May mắn Tiểu Hoa không phải là người hay giấu giếm tâm tư, nhưng cũng không thích thể hiện quá nhiều. Nàng ngày thường vốn ít nói, chỉ có thể nói chuyện với Vương bà tử, một người chân thành và không hề coi thường nàng.

“Vậy con mau đi rửa mặt, trang điểm đẹp để đi làm việc. Con bé này của ta xinh đẹp như vậy, tiền đồ sau này chắc chắn sẽ không tệ.”

Tiểu Hoa mỉm cười, không nói gì, bưng chậu nước đi ra ngoài rửa mặt.

Trong mắt của các hạ nhân nơi đây, "tiền đồ không kém" đồng nghĩa với việc được hầu hạ các chủ tử trong vai trò thông phòng nha đầu, hoặc sinh con và được chủ tử cất nhắc làm di nương. Kiếp trước, Tiểu Hoa cũng ôm mộng tưởng ấy, nhưng tiếc thay...

Sau khi rửa mặt xong, Tiểu Hoa đổ nước và quay lại phòng bếp nhỏ để lấy thêm một chậu nước.

Vừa rót nước cho Tiểu Hoa, Vương bà bà vừa nói: "Tiểu Hoa à, con thật chu đáo. Chậu nước này là để cho Bích Diên rửa mặt. Mấy ngày nay con vất vả rồi khi phải múc nước cho nàng ấy mỗi sáng. Cũng phải thôi, Bích Diên là nha đầu được sủng ái nhất ở Cẩm Tú Viện, lại là đại nha hoàn quản lý, nên được nịnh bợ là chuyện đương nhiên."

Lời nói của Vương bà bà tuy có phần thẳng thắn, nhưng đối với những nha đầu có tính khí không tốt thì lại dễ gây khó chịu. Tuy nhiên, Tiểu Hoa hiểu rằng bà nói đúng sự thật. Nàng mới đến phủ, chưa có chỗ dựa vững chắc, lại được phân cùng phòng với Bích Diên, vậy thì việc nịnh bợ Bích Diên cũng là điều dễ hiểu.

Đáng tiếc là kiếp trước, Tiểu Hoa không hiểu được đạo lý này. Lúc mới đến luôn là bị Bích Diên nhăn mặt răn dạy, trong lòng cũng nghĩ nịnh bợ nàng, mỗi sáng đều lấy nước cho nàng tắm rửa.

Có một lần, Vương bà bà cũng nói lời tương tự, Tiểu Hoa tức giận vì cảm thấy bà quản gia đang vạch trần tiểu tâm tư của mình, làm mất mặt nàng nên đã cãi vã với Vương bà bà.

Từ sau sự việc đó, Tiểu Hoa không bao giờ múc nước cho Bích Diên nữa, thậm chí mỗi khi nhìn thấy Bích Diên đều cảm thấy khó chịu. Thù mới hận cũ dồn nén trong lòng, Tiểu Hoa cho rằng mình không thua kém Bích Diên, cùng là đại nha hoàn mà sao phải nịnh bợ?

Nghe những lời nói của Vương bà bà lúc này, Tiểu Hoa chỉ biết cúi đầu ngượng ngùng.

"Vâng ạ, Vương bà bà. Con còn nhỏ tuổi và mới được thăng chức đại nha hoàn, nên cần học hỏi nhiều từ Bích Diên tỷ tỷ. Việc múc nước rửa mặt cho tỷ ấy là chuyện nhỏ, chỉ coi như con hiếu kính với tỷ ấy là được."

Vương bà tử khuôn mặt đầy nếp nhăn, nụ cười nở rộ như hoa cúc. Bà hiền hòa nói: "Lý do của con không chính đáng, con còn trẻ hơn các nàng, nên hãy chăm chỉ học hỏi." Những người được nhắc đến là ba vị đại nha hoàn.

Tiểu Hoa đáp: "Vương bà bà, con bận rồi, con xin cáo từ trước ạ."