Khi Thúc Hàm Thanh vội vàng trốn khỏi bệnh viện đa khoa, cậu đã xô ngã một cô gái đang đẩy hộp dụng cụ ở hành lang, chính cậu cũng ngã xuống. Cậu liên tục nói lời xin lỗi, lúc cậu ngồi xổm xuống để giúp người đó dọn dẹp, một bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh trong bộ áo bệnh nhân bất ngờ vươn ra bên cạnh cậu.
Thúc hàm Thanh như nhìn thấy ma hớt hải chạy đi, cậu không hề giảm tốc độ cho đến khi giọng nói của Mộ Diệp gọi cậu ở sau lưng cậu càng lúc càng xa.
Cậu đang ngồi bên vệ đường thở hổn hển, lúc này mới nhận ra đầu gối của mình đã bị xước, giờ đang rỉ máu nên bất lực duỗi chân ra bỏ mặc không để ý đến vết thương.
Chủ thần hỏi: “Bây giờ nên làm gì đây?”
Thúc Hàm Thanh tỉnh táo lại, không nói gì, lời nói tốt đẹp vừa rồi của Mộ Diệp đối với cậu có tác động quá lớn. Cậu đứng dậy đi mua một hộp thuốc lá, sau khi hút liên tiếp ba điếu bên đường, đầu óc cậu đã trở nên minh mẫn hơn, cậu kiên quyết nói: “...Do anh ta làm tôi sợ đấy.”
Chủ thần nói: “Nhưng theo số liệu của tôi khi anh ta nói chuyện, mặc dù lúc đó tim anh ta đập rất nhanh, nhưng anh ta trông không giống như là đang nói dối.”
Trong lòng Thúc Hàm Thanh tràn ngập sự khinh bỉ đối với Chủ thần: “Cậu là máy móc thì biết gì, cậu biết anh ta chưa từng yêu ai, bất kể là tiên nữ như thế nào có trước mặt anh ta, anh ta đều chẳng có chút rung động, anh ta chính là cái đồ không có du͙© vọиɠ trong người thì… Làm sao có thể mới nói ra là đồng ý được…”
Mộ Diệp cho phép Thúc Hàm Thanh ở lại bên cạnh hắn, bởi vì thói hư tật xấu của con người, không thể tránh khỏi sự tâng bốc khi được đối xử khác biệt, vì vậy Thúc Hàm Thanh mới có ảo tưởng rằng Mộ Diệp vẫn còn thích cậu một chút.
Thúc Hàm Thanh cố ý nói như vậy chỉ là để cho hắn yên tâm, không nghĩ tới lại dọa hắn bỏ chạy, suýt chút nữa khiến chính mình sợ chết.
Chủ thần: “Không hiểu lắm.”
Thúc Hàm Thanh lấy ra một điếu thuốc khác, hít một hơi, như thể cậu đang nói chuyện với Chủ thần, lại giống như đang cố gắng thuyết phục bản thân: “Tính khí của anh ta, nói dễ nghe một chút thì nghĩa là một người có tinh thần trách nhiệm cao, nhưng nói trắng ra là tính tình giống bà cụ non, anh ta không muốn Vinh Hoa ở bên cạnh tôi, vì mục đích này, anh ta có thể nói bất cứ điều gì, thậm chí cả chuyện muốn ở bên cạnh tôi, nếu như anh ta thật sự thích tôi, có phải trước đây tôi dành quá ít thời gian ở trước mặt anh ta không? Anh ta biết rõ là tôi thích anh ta. Nhưng hết lần này đến lần khác, cho đến tận bây giờ vẫn phản ứng lớn như vậy. Chẳng lẽ… Anh ta thật sự thích Vinh Hoa sao…”
Giọng nói máy móc của chủ thần tràn ngập hy vọng hỏi: “Thật sao?”
Thúc Hàm Thanh phân tích: “Chuyện gì xảy ra với anh ta là bắt đầu từ lúc… anh ta bắt gặp tôi đang làʍ t̠ìиɦ với Vinh Hoa.”
Chủ thần lại hỏi một cách đầy hy vọng: “Vậy là anh ta vẫn thích Vinh Hoa à?”
Thúc Hàm Thanh cảm thấy mình đã giải quyết xong, cậu cười lạnh: “Tôi nghĩ vậy, anh ta không phải là một trong những nhân vật chính sao? Chẳng phải mọi người đều thích Vinh Hoa sao?”
Thần chủ nhỏ giọng nói: “... Đó không phải là…”
Những lời sau đó lại im bặt.
Thúc Hàm Thanh dập tắt điếu thuốc,đột nhiên cảm thấy rằng mình đã nhận ra sự thật.
Chủ thần nói: “Vậy tại sao anh ta lại không trực tiếp thổ lộ với Vinh Hoa?”
Thúc Hàm Thanh: “Vì Vinh Hoa thích tôi, cậu không thấy trong sách nói cậu ta là một nhân vật nóng tính sao? Tính tình trầm mặc ít nói, chỉ cần nhìn người mình yêu từ xa đối xử tốt với người ấy, càng thích người ta càng thận trọng... Chẳng lẽ cậu ta còn cho rằng tôi vẫn thích cậu ta như trước, cho nên mới nói với tôi vài câu trái lương tâm như vậy. Tôi sẽ buông Vinh Hoa ra, xoay người trong lòng anh ta oán trách, nếu tôi ngốc như vậy, đến lúc tán tỉnh anh ta, có lẽ anh ta sẽ có thể vì tôi niệm chú thanh tịnh một đêm, rồi nói với tôi rằng ‘thí chủ, xin ngài tự trọng.”
Giọng nói của chủ thần lần này rất hào hứng: “Thật sao?”
Thúc Hàm Thanh không để ý đến sự cười cợt trên nỗi đau của người khác của thần chủ, sờ sờ cằm: “Chắc chắn là vậy.”
Lúc bọn họ ăn trái cấm, cậu đã chủ động như vậy rồi, nhưng Mộ Diệp vẫn không phản ứng lại, có nghĩa là hắn không có hứng thú với thân thể của cậu.
“Nếu hắn có thể đồng ý ba người, điều đó chỉ có thể chứng minh rằng hắn có hứng thú với cơ thể của Vinh Hoa!”
Nghe được giọng nói của chủ thần, Thúc Hàm Thanh cảm thấy rất tức giận, cậu ở trong lòng Mộ Diệp rẻ mạt như vậy sao?