Chương 3

Nguyên chủ thật sự không hổ là một kẻ đeo bám!

Thậm chí có thể làm những việc như đặt ảnh chụp lén thành màn hình điện thoại!

Nhắm mắt làm ngơ, Dụ Dĩ Niên lại nhét điện thoại lại.

Ngay lúc cậu đang tìm lý do để cắt ngang cuộc nói chuyện chi tiết của thiếu niên tóc ngắn về hành vi đeo bám của cậu thì người trước mặt lại nhìn chằm chằm về phía sau, rồi đột nhiên cười toe toét.

“Đó, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền, người yêu của cậu tới kìa, không tới thể hiện à?”

"Hả?"

Trong mắt Dụ Dĩ Niên lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lúc này cậu mới nhận ra, tiếng ồn ào cách đó không xa dường như đã lắng xuống một chút, những người ở phía bên kia lan can dường như đang nhìn về phía sau cậu, Dụ Dĩ Niên quay lại như cảm nhận được điều gì đó.

Có lẽ đã đến lúc lớp học bắt đầu. Một lượng lớn người đi lên cầu thang ở góc hành lang. Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ xa. Người nổi bật nhất trong đám đông là thiếu niên đang mỉm cười ở giữa.

Đuôi tóc anh hơi dựng lên, một chút ánh sáng lạnh lẽo chiếu vào đôi mắt anh, ấm áp và chói lóa như tia nắng nhỏ bé của buổi chiều hè.

Rõ ràng là thời tiết oi bức khó chịu, nhưng khi nhìn thấy anh, cậu không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn, như thể có một ma lực nào đó.

Dường như để ý đến ánh mắt của Dụ Dĩ Niên, nụ cười trên mặt Mục Hành Phương dường như dập tắt, anh hơi cau mày, trong mắt có chút phiền chán, nếu không có lớp học ở đây, có lẽ anh sẽ có quay đầu rời đi.

Chàng trai đang nói chuyện với Mục Hành Phương bên cạnh cũng cười khẩy khi nhìn thấy Dụ Dĩ Niên, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Nhìn thấy vậy, Dụ Dĩ Niên đột nhiên nhanh trí, lặng lẽ lùi lại hai bước. Tuy nhiên, không hiểu sao lòng bàn chân của cậu bị trượt, chiếc hộp cậu đang cầm cũng tuột khỏi tay, theo đà này, rất có thể cậu sẽ rơi thẳng vào vòng tay của công chính.

Hơn nữa, với tình hình hiện tại, Dụ Dĩ Niên khó có thể phán đoán được chiếc hộp bay vào người công chính trước hay cậu vồ vào người công chính trước.

Thế nào cũng không ổn.

Trong phút chốc, Dụ Dĩ Niên liều mạng sống sót, buộc chân phải quay người lại, thậm chí còn đưa tay hất chiếc hộp đang bay trên không sang một bên.

Đường cong nét sắc xoẹt qua trong không khí.

Một cú ném chính xác, chiếc hộp bay vào thùng rác thành công, nhưng bản thân Dụ Dĩ Niên cũng không thể nã sang bên an toàn. Có lẽ anh đã đoán trước được hướng mà Dụ Dĩ Niên sẽ ngã, Mục Hành Phương ở phía đối diện thờ ơ nhìn chiếc hộp rơi vào thùng rác, chân anh thay đổi bước sang một bên.

Kết quả của việc cả hai cùng đổi hướng là Dụ Dĩ Niên vô tình lao thẳng về phía Mục Hành Phương.

Lực va chạm đột ngột của cơ thể khiến hai người bất giác ngã về phía sau, Mục Hành Phương chống một tay vào tường, lùi lại vài bước để ổn định cơ thể, tay phải vòng qua eo Dụ Dĩ Niên để giữ cho cậu đứng vững.

Gần gũi hơn với người mình không ưa đã làm anh phát cáu chứ đừng nói đến việc tiếp xúc cơ thể thực sự. Vì vậy, sau khi cả hai đứng vững, Mục Hành Phương dứt khoát buông tay ra. Nhưng Dụ Dĩ Niên không có điểm tựa để đứng vững, cậu đành phải đưa tay ra túm lấy vạt áo của Mục Hành Phương để không bị ngã. Hơn nữa, nãy cậu còn đập mặt vào ngực Mục Hành Phương, chóp mũi đau đến mức cậu không thể phản ứng kịp.

Trong mắt Mục Hành Phương, cảnh tượng này tự nhiên là Dụ Dĩ Niên, người luôn quấy rầy anh, trơ tráo tận dụng cơ hội để nhào vào vòng tay anh, sự chán ghét của anh dâng đến đỉnh điểm.

"Cậu có thể buông ra được không?"

Giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên bên tai Dụ Dĩ Niên, nhưng giọng nói đó lại đầy tức giận, tựa như đang nghiến răng nghiến lợi, Dụ Dĩ Niên còn tưởng câu mình nên nghe được là "Chân có què không?"

Dụ Dĩ Niên chớp mắt, kìm lại những giọt nước mắt sinh lý rồi nhanh chóng rời đi, thậm chí còn cố ý giữ khoảng cách giữa hai người.