Chương 112: Mạt thế cầu sinh (19)

Địch Phi Bạch vẫn chưa biết mình bị Triệu An Bình cho một vố, mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, Hoắc Đình Ân tới, hai người chào hỏi nhau trước, chuẩn bị chờ Triệu An Bình tới rồi cùng đi gặp Không Thanh, thương lượng người được chọn thực hiện nhiệm vụ.

Ai ngờ, đợi nửa ngày trước sau cũng không thấy bóng dáng Triệu An Bình.

Thời gian dài, dù Địch Phi Bạch có tốt tính cũng nhịn không được nổi giận, nhận định Triệu An Bình đang cố ý làm bộ làm tịch, muốn làm bọn họ khó xử, chịu đựng cơn giận, phái người tới mời.

Ban đầu thủ hạ Triệu An Bình còn nhớ lời Triệu An Bình dặn lúc gần đi, bịa đặt các loại cớ kéo dài thời gian, sau đó thật sự là lừa không nổi nữa, lúc này mới nơm nớp lo sợ tự mình tới bồi tội, thuận tiện nói cho Địch Phi Bạch và Hoắc Đình Ân chân tướng sự tình.

Biết được tối hôm qua Triệu An Bình cả đêm rời khỏi căn cứ, Địch Phi Bạch bị chọc tức đến cười, ập vào đầu thủ hạ Triệu An Bình một trận mắng: "Người ta nói đội trưởng Triệu của mấy người là thằng vũ phu, đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Theo tôi, mấy người kia thật sự là xem thường đội trưởng Triệu mấy người, một chiêu che trời lấp biển, tiền trảm hậu tấu này, không phải chơi rất tốt đấy sao?"

Thủ hạ Triệu An Bình thở mạnh cũng không dám, vẫn luôn rụt đầu rụt cổ, ngoan ngoãn nghe chửi.

Cuối cùng vẫn là Hoắc Đình Ân nhìn không nổi, ngắt lời Địch Phi Bạch chất vấn, nhắc nhở anh ta: "Đội trưởng Địch, bạn học Cố Không Thanh còn đang chờ căn cứ chúng ta đưa ra câu trả lời."

Địch Phi Bạch nghe vậy, lại nhịn không được muốn trợn trắng mắt.

Rõ ràng Hoắc Đình Ân cũng là một trong ba người phụ trách của căn cứ Thần Hi Cơ, giờ lại hướng khuỷu tay ra ngoài trắng trợn như vậy, bênh Cố Không Thanh bênh đến đúng lý hợp tình như vậy, làm vậy thật sự ổn à?

Địch Phi Bạch thở dài bất đắc dĩ một hơi, uể oải ỉu xìu nói: "Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể nói một tiếng cùng bạn học Cố Không Thanh trước, lại thương lượng sau đó nên làm sao."

Địch Phi Bạch và Hoắc Đình Ân cùng đi tìm Không Thanh, một năm một mười thuyết minh tình huống, cuối cùng, còn dùng thái độ thành khẩn xin lỗi Không Thanh.

"Bạn học Cố Không Thanh, thật sự xin lỗi, phát sinh chuyện như vậy, xác thật là do nhân viên quản lý cao tầng căn cứ chúng tôi chưa hiệp thương tốt, làm lỡ thời gian quý giá của cậu..."

Không Thanh lười nghe Địch Phi Bạch đánh Thái Cực với cậu, không đợi Địch Phi Bạch nói cho hết lời đã ngắt lời anh ta, nói thẳng: "Đội trưởng Địch, xin lỗi thì không cần phải nói nữa, tôi chỉ muốn biết, quý căn cứ có giữ lời đồng ý ước định tôi dùng tinh hạch trao đổi vật tư không?"

"Này... Cái này..." Địch Phi Bạch do dự, dùng tinh hạch trao đổi vật tư trước nay đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là muốn nhờ Không Thanh ra tay, hỗ trợ gϊếŧ tang thi cấp bốn.

Trong khi Địch Phi Bạch chần chờ, Hoắc Đình Ân đứng một bên đột nhiên mở miệng, dùng giọng điệu chắc chắn nói hai chữ: "Giữ lời."

Không Thanh nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Hoắc Đình Ân, nghiêm túc hỏi: "Chuyện này, anh có thể làm chủ?"

Hoắc Đình Ân gật đầu, thân là một trong ba người phụ trách căn cứ Thần Hi Cơ, chút việc nhỏ này Hoắc Đình Ân vẫn có thể làm chủ, nếu thật sự không được, vậy không thương lượng cùng Địch Phi Bạch và Triệu An Bình, tự mình đi đường mình, cũng không phải không thể.

Được Hoắc Đình Ân bảo đảm, Không Thanh an tâm, an ủi ngược lại Địch Phi Bạch: "Một khi đã vậy, vậy vấn đề không phải giải quyết rồi sao? Điều tôi cần, ngay từ ban đầu cũng chỉ có dùng tinh hạch trao đổi vật tư cùng quý căn cứ, đội trưởng Triệu muốn tinh hạch cấp bốn, tự mình động thủ đi gϊếŧ tang thi cấp bốn là được, tôi không tranh với gã ta."

Tinh hạch cấp bốn xác thật trân quý, nhưng giai đoạn hiện tại Không Thanh muốn sớm sưu tập vật tư, sớm xuất phát một chút, hội hợp với Cố Phi Bồng hơn.

"Bạn học Cố Không Thanh, thật sự không dám giấu giếm, tuy đội trưởng Triệu đã mang theo nhóm dị năng giả thủ hạ suốt đêm rời căn cứ, nhưng tôi vẫn muốn nhờ cậu ra tay, hỗ trợ gϊếŧ tang thi cấp bốn."

"Muốn tôi hỗ trợ săn gϊếŧ tang thi cấp bốn, lại không bằng lòng cho tôi tinh hạch cấp bốn, đây là muốn tôi làm không công cho căn cứ Thần Hi Cơ các anh ư, đội trưởng Địch, bàn tính này của anh không khỏi tính quá lời đấy nhỉ?"

Địch Phi Bạch bị Không Thanh nói đến cực kì xấu hổ, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Hoắc Đình Ân, hy vọng Hoắc Đình Ân có thể mở miệng nói chuyện thay anh.

Hoắc Đình Ân toàn bộ quá trình làm lơ ánh mắt xin giúp đỡ của Địch Phi Bạch, ngơ ngác đứng như cọc gỗ, thiếu chút nữa không khắc bốn chữ "Thấy sắc quên nghĩa" lên trán.

Địch Phi Bạch bị chọc tức gần chết, biết Hoắc Đình Ân bị sắc lu mờ, lúc này căn bản không đáng tin cậy, rơi vào đường cùng, chỉ có thể cắn răng, hạ tâm hứa hẹn: "Bạn học Cố Không Thanh, tuy tôi chưa từng giao thủ cùng tang thi cấp bốn, nhưng thực lực tang thi cấp bốn thế nào, tôi cũng có thể đoán được đại khái, đội trưởng Triệu chẳng qua chỉ là một dị năng giả hệ hỏa cấp ba, muốn gϊếŧ tang thi cấp bốn căn bản là người si nói mộng, dù gã có mang thêm nhiều dị năng giả hơn nữa cũng chỉ uổng phí, cho nên, tôi có một yêu cầu quá đáng, vẫn hy vọng cậu có thể ra tay tương trợ, ít nhất giữ được tính mạng của đội trưởng Triệu và nhóm dị năng giả thủ hạ của gã, đừng để bọn họ thương vong quá thảm trọng. Sau khi chuyện thành, tuy tinh hạch cấp bốn không thể cho cậu, nhưng tôi có thể đồng ý với cậu, lúc này đây cậu trao đổi vật tư cùng căn cứ Thần Hi Cơ chúng tôi, căn cứ Thần Hi Cơ chúng ta một viên tinh hạch cũng không lấy, toàn bộ chắp tay đưa cậu."

Đối với Địch Phi Bạch mà nói, lần thật sự là lần chảy máu nhiều xưa nay chưa từng có.

Sau mạt thế, mỗi một phần vật tư đều rất trân quý, lượng Không Thanh muốn đổi cũng không ít, vừa đưa đã đưa nhiều như vậy ra ngoài, khi Địch Phi Bạch nói lời này, tim cũng đang nhịn không được nhỏ máu.

Nếu không phải Triệu An Bình luôn là một trong những chiêu bài của căn cứ Thần Hi Cơ, quá trình căn cứ Thần Hi Cơ xây dựng và phát triển trong tương lai không thiếu được người này, Địch Phi Bạch không nỡ lãng nhiều vật tư như vậy để bảo toàn tính mạng của gã.

Triệu An Bình một hai phải lấy được tinh hạch cấp bốn, vì gϊếŧ tang thi cấp bốn mà dẫn theo phần lớn dị năng giả thủ hạ suốt đêm, chuẩn bị bí quá hoá liều, nếu lúc này đây bọn họ thật sự xảy ra việc gì ngoài ý muốn, đối với toàn bộ căn cứ Thần Hi Cơ là một đả kích không nhỏ.

Tuy Địch Phi Bạch rất bất mãn với việc Triệu An Bình tự chủ trương, nhưng không thể phủ nhận, khác biệt lớn nhất giữa Địch Phi Bạch và Triệu An Bình chính là Địch Phi Bạch có cái nhìn đại cục hơn, dù trong lòng anh hận không thể đánh Triệu An Bình tả tơi tơi bời một trận, thì khi ý thức được việc Triệu An Bình tồn tại so với Triệu An Bình chết đi sẽ có lợi với việc ổn định căn cứ Thần Hi Cơ hơn, anh ta cũng sẽ không so đo hiềm khích trước đây, tích cực chủ động tìm kiếm trợ giúp từ Không Thanh.

"Được rồi, tôi đồng ý."

Có thể tiết kiệm nhiều tinh hạch như vậy, Không Thanh vẫn dao động.

Hoắc Đình Ân nghe thấy Không Thanh đồng ý gϊếŧ tang thi cấp bốn, nhanh miệng nói: "Tôi cũng đi."

Địch Phi Bạch hừ lạnh một tiếng, mắt cũng sắp trợn trắng ngược hẳn lên trời.

Nếu bạn học Cố Không Thanh không buông miệng, có lẽ Hoắc Đình Ân cũng sẽ thờ ơ lạnh nhạt để Triệu An Bình tìm đường chết, chứ không phải chủ động mở miệng nhảy vào vũng nước đυ.c này, quả nhiên là cái đồ thấy sắc quên nghĩa.

Không Thanh không từ chối, xem như ngầm đồng ý để Hoắc Đình Ân đi cùng mình.

Cuối cùng, Địch Phi Bạch lại gọi tới năm dị năng giả do Hạo Tử cầm đầu, để bọn họ làm trợ thủ cho Không Thanh và Hoắc Đình Ân, cùng đi gϊếŧ tang thi cấp bốn.

Hoắc Đình Ân không yên tâm về sự an toàn của Không Thanh, còn muốn gọi thêm vài dị năng giả thủ hạ của mình, đi theo bảo hộ, bị Không Thanh không khách khí từ chối.

"Người quá nhiều, nhìn phiền."

Nếu người ta đã nói như vậy, Hoắc Đình Ân không dám ý kiến, yên lặng thu hồi ý tưởng dẫn thêm người.

Dưới sự sắp xếp của Địch Phi Bạch, một đội bảy người, lái hai chiếc xe, một trước một sau ra khỏi Thần Hi Cơ.

Không Thanh ngồi trên ghế phụ, bên cạnh lái xe là Hoắc Đình Ân.

Chuyện khổ sai này, còn là do Hoắc Đình Ân tự chủ động giành.

Vốn từ đầu, kế hoạch Địch Phi Bạch đưa ra là, Không Thanh và Hoắc Đình Ân mỗi người một chiếc xe, một trước một sau, cùng nhau trông coi, cho nên anh ta cố ý sắp xếp Hạo Tử tới lái xe cho Không Thanh, Hạo Tử cũng rất vui lòng biểu hiện trước mặt Không Thanh, đồng ý cực kì vui vẻ.

Kết quả Hạo Tử còn chưa ngồi được lên ghế lái, Hoắc Đình Ân đã không biết xấu hổ giành mất vị trí của hắn, Hạo Tử đáng thương vô cùng đi tìm Hoắc Đình Ân lý luận, Hoắc Đình Ân cũng không nói lời nào, chứ dùng cái mặt không có biểu cảm kia nhìn hắn, Hạo Tử hèn ngay, ngoan ngoãn nhường ghế lái, ủ rũ cụp đuôi ra hàng sau ngồi.

Không Thanh cũng chú ý tới động tĩnh bên Hoắc Đình Ân và Hạo Tử, nhưng cậu không để ý, với cậu mà nói, chỉ cần không phải kêu cậu tới lái xe, ai lái cũng giống nhau.

Hoắc Đình Ân lái xe rất vững, Không Thanh một tay chống sườn mặt, mơ mơ màng màng, sắp ngủ mất rồi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng tới phạm vi hoạt động của tang thi cấp bốn, cũng chính là trường trung học cách căn cứ Thần Hi Cơ 5-60 km.

"Nâng cao cảnh giác, không được lơ là."

Nếu là ngày thường, Hoắc Đình Ân chắc chắn sẽ không cẩn thận như vậy, nhưng chính bởi Không Thanh đang ngồi bên người mình, Hoắc Đình Ân đã muốn biểu hiện cho tốt trước mặt Không Thanh một phen, lại muốn bảo vệ Không Thanh, không để Không Thanh phải chịu chút thương tổn nào, nghĩ quá nhiều, cảm xúc căng chặt, khó tránh khỏi sẽ khẩn trương quá độ.

Không Thanh mở cửa ghế phụ, không nhanh không chậm xuống xe, suốt quá trình này, Không Thanh vẫn luôn dùng toàn bộ tinh thần đề phòng tình huống chung quanh.

Hoắc Đình Ân cũng xuống xe theo, tới bên người Không Thanh, sóng vai đứng cùng Không Thanh.

"Hoắc Đình Ân, anh có phát hiện không, tình huống dường như không quá thích hợp."

Không Thanh vừa nhắc nhở như vậy, Hoắc Đình Ân cũng ý thức được, gật đầu nói: "Đúng thật là như thế, xung quanh quá yên lặng."

Lúc này, bọn Hạo Tử cũng xuống xe, tốp năm tốp ba chạy tới, nghe được đoạn hội thoại của Không Thanh và Hoắc Đình Ân, phân tích theo ý nghĩ này: "Quanh đây thậm chí đến cả chút hoạt động của tang thi cũng nhìn không thấy, nếu không phải đã sớm biết nơi này là lãnh địa của tang thi cấp bốn, sợ là còn sẽ nghĩ lầm nơi này đã từng bị tiểu đội săn thi hoặc là dị năng giả mạnh mẽ dọn dẹp."

Không Thanh nghe vậy, không khách khí cười nhạo thành tiếng: "Đội trưởng Triệu của các anh có thực lực mạnh vậy sao?"

Không phải là Không Thanh khinh thường Triệu An Bình, nếu Triệu An Bình thật sự có bản lĩnh dọn dẹp nơi này hoàn toàn sạch sẽ đến vậy, Địch Phi Bạch còn hô to gọi nhỏ chạy tới mời mình ra tay, xin mình hỗ trợ giữ cho Triệu An Bình một mạng hay sao?

Hạo Tử giơ tay sờ chóp mũi, cười ngượng ngùng, nhìn Không Thanh, mở miệng thử thăm dò: "Bạn học Cố, không ấy chúng ta phân công nhau tìm xem, xem có tìm được tung tích của đội trưởng Triệu bọn họ hay không?"

"Không được."

Không Thanh còn chưa mở lời Hoắc Đình Ân đã không chút nghĩ ngợi mở miệng từ chối thay cậu.

Hiện tại, thế cục không rõ, nhân thủ bọn họ lại không quá nhiều, vẫn không nên tách nhóm, bằng không, nếu thật sự phân công nhau hành động, nhỡ may một người nào đó thật sự xảy ra chuyện gì, những người khác dù có muốn chạy đến cứu viện cũng không kịp.

"Vẫn nên cùng nhau hành động đi, mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."

Không Thanh lên tiếng, Hoắc Đình Ân không có ý kiến, đám Hạo Tử cũng không dám dị nghị.

Đoàn người bắt đầu chậm rãi đi sâu vào lãnh địa của tang thi cấp bốn.

Bên người Không Thanh là Hoắc Đình Ân mang khuôn mặt nghiêm túc, phía sau là năm dị năng giả đám Hạo Tử thực lực cũng không tệ lắm đi theo, hơn nữa thực lực bản thân Không Thanh cũng không yếu, cho dù là thâm nhập sâu vào hang ổ tang thi cấp bốn, vẫn dũng cảm gan dạ, không sợ hãi như cũ.

Trước khi xuất phát Không Thanh đã tính toán tổn hại lớn nhất, thậm chí, còn chuẩn bị tâm lý đánh một trận lớn cùng tang thi cấp bốn, mày chết tao sống, không chết không ngừng, nhưng Không Thanh nghĩ cũng không nghĩ tới, chờ sau khi cậu bước vào lãnh địa của tang thi cấp bốn, cảnh tượng chờ đợi cậu thế mà lại làm người ta không biết nên khóc hay cười như vậy.

Tang thi cấp bốn đã bị người ta gϊếŧ.

Xét từ miệng vết thương trên người tang thi cấp bốn, người gϊếŧ tang thi cấp bốn hẳn là một dị năng giả hệ lôi thực lực rất mạnh, người này không chỉ thành công gϊếŧ được tang thi cấp bốn, mà còn đánh nát đầu tang thi cấp bốn, lấy đi tinh hạch cấp bốn.

"Dị năng giả hệ lôi cấp ba hẳn không thể gϊếŧ tang thi cấp bốn nhỉ? Chẳng lẽ, ngoài Hoắc thiếu ra, thế mà còn có dị năng giả hệ lôi cấp bốn khác?"

Nghe được lời này, Không Thanh nhịn không được nhướng mày, thật ra cậu biết một dị năng giả hệ lôi thực lực cũng không tệ lắm, người này, chính là Ngụy Tuấn Hào lưu luyến si mê Tạ Tinh Lan hai đời.

Chẳng qua trong trí nhớ của nguyên chủ Cố Không Thanh, trước khi Tạ Tinh Lan trọng sinh, dị năng hệ lôi của Ngụy Tuấn Hào tuy cũng rất mạnh, nhưng không hề mạnh đến mức có thể một mình gϊếŧ tang thi cấp bốn, cho nên, Không Thanh cũng không thể xác định, dị năng giả hệ lôi gϊếŧ tang thi cấp bốn này rốt cuộc có phải là Ngụy Tuấn Hào hay không.

Trong lúc Không Thanh âm thầm suy đoán có phải Ngụy Tuấn Hào và Tạ Tinh Lan gϊếŧ tang thi cấp bốn, lấy đi tinh hạch cấp bốn hay không, tiếng Hạo Tử hô to gọi nhỏ bỗng nhiên vang lên cách đó không xa.

"Bạn học Cố, Hoắc thiếu, mau đến xem, tôi tìm được nhóm đội trưởng Triệu rồi."

Không Thanh và Hoắc Đình Ân nghe vậy, liếc nhìn nhau một cái, ném thi thể tang thi cấp bốn xuống, bước nhanh tới.

Vừa thấy, dù Không Thanh trước đó có bất mãn với Triệu An Bình đến đâu, lúc này cũng trầm mặc.

Bởi vì Triệu An Bình và cả nhóm dị năng giả thủ hạ của gã tất cả đều đã chết, hơn nữa tử trạng thê thảm, rất nhiều người thậm chí còn không toàn thây.

Nhìn từ vết thương trên người những người này không khó để nhận ra, bọn họ hẳn là cũng giống như tang thi cấp bốn, chết trên tay người dị năng giả hệ lôi mạnh mẽ nào đó, hơn nữa, Không Thanh còn tinh mắt nhìn thấy một dị năng giả trong đó trước khi chết trong tay còn nắm chặt một mảnh dây đằng xanh mượt, điều này làm Không Thanh mơ hồ có thể xác định được nhóm Triệu An Bình rốt cuộc chết trên tay ai.

_____________________

Editor có lời muốn nói: Thấy mùi sắp có biến ời đó.