Chương 2.2

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn như tuyết trong, đôi mắt vì hoảng sợ mà mở to, tròng mắt là màu lưu ly, còn lóa mắt hơn cả viên kim cương thuần khiết nhất trên đời, đôi môi hơi khép tinh xảo hồng nhuận, dụ người âu yếm.

Phần lớn lông chim thuần trắng bay xuống bên cạnh cậu, thiếu niên đẹp đến nỗi không giống phàm nhân chốn trần gian.

Trong đám người bùng nổ một trận hít khí lạnh, mọi người nhìn đến không rời được mắt, trong lòng tự nổi lên cảm giác xấu hổ.

Thiếu niên đẹp đến nỗi khiến người ta đố kỵ, rồi lại thiên chân vô tà đến đau lòng người, khiến người hận không nổi.

Thấy Mạnh Trừng sắp té ngã, Hắc kỵ sĩ vươn cánh tay cơ bắp rắn chắc ôm lấy eo nhỏ của cậu, ngã ngồi xuống theo phương hướng của hắn.

Người trong lòng ngực trắng hơn tuyết, lông mi dày rậm, vừa ngoan vừa đáng yêu, có cảm giác yếu ớt dễ vỡ.

Con ngươi hắn đen kịt như màn đêm, ánh mắt hắn trượt xuống ngực, nơi đó bị kiếm gỗ xé mở, lộ ra da thịt tinh tế.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ làn da lõα ɭồ kia, ánh mắt tựa như thiêu đốt.

Mạnh Tường ở một bên nhìn mà ghen tị đến cả người run rẩy, không nghĩ ra em trai mình đã dùng thủ đoạn gì để xóa vết bớt trên mặt.

Gã nóng lòng muốn được nổi bật, chạy nhanh đến trước mặt Hắc kỵ sĩ: “Ôi chao, vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền hai vị so tài! Cậu ấy là em trai tôi, chẳng biết hôm nay bị làm sao nữa! Trừng Trừng, chúng ta về nhà nhé?”

Dứt lời, gã cong người, muốn đỡ thiếu niên trong ngực Hắc kỵ sĩ.

Đột nhiên Hắc kỵ sĩ nâng mặt lên, ngón tay siết chặt, động tác hung tàn như mãnh thú bảo vệ thức ăn, như thần giữ của che chở trân bảo của hắn.

Đôi mắt hung lệ của hắn ẩn ẩn toát ra ngọn lửa lạnh như băng, tràn đầy tính chiếm hữu, Mạnh Tường sợ tới mức liên tiếp lui ra phía sau vài bước.

Gã không dám tiếp cận Hắc kỵ sĩ, đành phải chuyển hướng sang Bạch kỵ sĩ muốn đòi người.

Đường Mặc vốn không quen biết tinh linh xâm nhập vào trong sân, chỉ cảm thấy cậu thật đẹp, linh hồn nhỏ bé suýt chút nữa đã bị cậu câu đi rồi. Nghe Mạnh Tường nói đó là em trai gã, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, người này lại là vị hôn thê của anh, không khỏi vui sướиɠ đến cả người run rẩy, cho dù trúng vé số cũng không vui vẻ đến như vậy.

Chẳng qua, ánh mắt Đường Mặc lạnh lùng — vị hôn thê của mình đang bị người đàn ông khác ôm vào trong lòng ngay trước mặt mọi người.

Anh chỉ cảm thấy có một cỗ tức giận đang ấp ủ trong cơ thể, đen mặt đi đến chỗ Tiêu Tùy.

Mạnh Tường không biết điều mà đi lên: “Cậu Đường, để tôi dẫn Trừng Trừng về nhà đi, cũng không biết nó có bị thương không, nó…”

Thấy Mạnh Tường chặn đường, Đường Mặc không kiên nhẫn mà đẩy gã ra, tuy cảm xúc không ổn nhưng vẫn có chừng mực không đẩy quá mạnh.

Mạnh Tường lại cố ý kêu lên một tiếng, cũng bắt chước theo Mạnh Trừng, thân thể mềm mại uốn éo…

Kết quả, Đường công tử như một cơn gió xẹt qua, coi gã như không khí.

Bịch một tiếng, Mạnh Tường vững chắc mà ngã trên sàn nhà.

Các tân khách nhịn không được cười vang lên,

Sắc mặt Đường Mặc phẫn nộ, quỳ một gối bên người Hắc kỵ sĩ, vươn hai tay về phía thiếu niên trong ngực hắn.

“Cậu ấy là vị hôn thê của tôi, trả lại cho tôi.” Bạch kỵ sĩ không rảnh bận tâm đến phong độ quân tử, cũng quên luôn Hắc kỵ sĩ là khách quý anh mời từ ngàn dặm xa xôi đến.

Hắc kỵ sĩ thấy bạn tốt tức giận, hai tay cứng đờ, ôm chặt hơn nữa, không có chút ý nào là khiêm nhường.

Hai người cứ lúng túng nhìn nhau như vậy, trong không khí giống như phóng ra tia điện xẹt xẹt.

Cuối cùng, Hắc kỵ sĩ đuối lý không tình nguyện mà giao người trong ngực ra.

Đường Mặc cẩn thận ôm lấy thiếu niên, đáy mắt tràn đầy thương tiếc.

“Xin lỗi, tôi làm em bị thương rồi! Để tôi băng bó miệng vết thương cho em.” Đường Mặc cực kỳ ôn nhu.

“Cảm ơn ngài Đường.” Tiếng nói của thiếu niên bé như muỗi kêu, vành mắt đỏ ửng chọc người đau lòng.

Ôm ấp thiếu niên, Đường Mặc bước lên cầu thang xoắn ốc trải thảm, đi về phía phòng ngủ trên lầu. Thiếu niên tay nhỏ chân gầy, uyển chuyển nhẹ nhàng như mây, động tác của anh phá lệ ôn nhu, sợ rằng dùng một chút lực thôi cậu sẽ hóa thành một làn khói.

Phía sau anh là vô số thiếu nam thiếu nữ châu đầu ghé tai, tiếng thở dài ghen ghét.

Sau khi ngã, Mạnh Tường chật vật bò lên, xám xịt trốn vào đám người. Gã vốn định một phát nổi bật, lại không ngờ rằng một anh đẹp trai đã lạnh nhạt hung ác với gã, một anh đẹp trai khác thì trực tiếp làm lơ gã luôn, công cụ hình người Mạnh Trừng còn được ôm đi nữa chứ.

Vất vả một hồi thế mà lại đi làm áo cưới cho người khác, Mạnh Tường cắn môi, hối hận đến xanh cả ruột.

Đầu cầu thang, Hắc kỵ sĩ nhìn lên bóng dáng hai người, một đôi mắt đen nhánh như có mưa rền gió dữ, mãnh liệt, cưỡng chế đè ép cảm xúc.

Mỹ vị đến miệng còn bị cướp đi, làm sao có thể cam tâm?

Dù cho người cướp mỹ nhân đi chính là bạn tốt của mình thì cũng không được!

Không thể quang minh chính đại, vậy âm thầm đoạt lại! Từ trước đến nay Tiêu Tùy đều chẳng ra bài theo lẽ thường.

Trên mặt hắn lộ rõ nụ cười nhất định phải được.