Chương 71: Hoàn chính văn

Lúc Lạc Hằng tỉnh lại đã là vài ngày sau, hắn mở mắt ra, nhập vào mắt đó là thân ảnh màu trắng quen thuộc. Chỉ thấy tấm lưng thẳng tắp của Bạch Tà đang đả tọa ở một bên, đôi mắt nhắm chặt, trường bào quy quy củ củ dán trên thân thể, tôn lên dáng người cao lớn của y.

Nghe được tiếng động, Bạch Tà liền lập tức mở mắt, cong lưng, duỗi tay nâng hắn dậy, "Sư tôn."

Lạc Hằng dựa vào vai y, nói: "Thân thể ngươi thế nào rồi?"

Kinh mạch trên người hắn bị hủy, linh lực mất hết, không thể cảm nhận được tình huống bên trong cơ thể của y thế nào.

"Đã không đáng ngại." Bạch Tà trả lời, đồng thời rót linh lực vào dò xét tình huống trong thân thể hắn, thấy vết thương trên người hắn đã không lại chuyển biến xấu, Bạch Tà mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lạc Hằng nghe vậy, có chút vui mừng, thiên phú Bạch Tà thật sự rất nghịch thiên, hắn đều phải mất gần một năm mới sờ thông môn đạo luyện hóa nghiệp hỏa, Bạch Tà chẳng qua dùng mấy ngày mà thôi. Hắn cũng không biết là phúc hay họa.

"Yến Hàn Mặc đâu?"

"Đã bị giải quyết, sau này sẽ không còn ai khác tính kế ta," Bạch Tà thu lại linh lực, nghĩ nghĩ, Bạch Tà lại nói: "Chuyện của ma thần đệ tử trong phái đã chạy tới xử lý, ma thần còn dư lại cấp bậc cũng không cao, số lượng cũng không nhiều lắm, sư tôn yên tâm."

Lạc Hằng thở phào nhẹ nhõm, đoạn cốt truyện khó nhất cũng đã đi xong rồi, so sánh với tình huống thảm thiết trong nguyên tác, tình huống hiện tại đã tính là tốt nhất.

"Xem ra, ta có thể lại ngủ nhiều thêm mấy ngày được rồi."

"Sư tôn, thân thể của ngươi." Bạch Tà hơi nhíu mày, tuy rằng ngày đó sư tôn không dùng đến đan dược, nhưng vẫn bị Yến Hàn Mặc đả thương rất nặng.

Lạc Hằng nghĩ nghĩ, nói: "Không đáng ngại, chỉ là tạm thời mất linh lực, thể chất của ta so với người khác tốt hơn rất nhiều, điều dưỡng một đoạn thời gian sẽ khôi phục."

Hiện giờ nguy cơ đã được giải trừ, cũng không cần vội vàng khôi phục.

Bạch Tà nhấp miệng không nói, chỗ nào là thể chất tốt chứ, chẳng qua là bởi vì bị tra tấn nhiều ở Đọa Lạc Chi Uyên, thân thể mới được rèn luyện ra.

Y thông qua kí ức của hắn mới biết được, khi Lạc Hằng đạt được thân thể mới, cũng không khác gì thân thể của người phàm là mấy, không có linh lực, liền một nửa tu vi cũng chẳng có, nếu đổi lại là người khác bị ném vào Đọa Lạc Chi Uyên, hẳn đã sớm không thể về được nữa.

Câu A Nô Bỉ đã nói đem xương cốt nghiền nát lại trọng tố lần nữa kia cũng không phải là đang kể chuyện giật gân, linh mạch tổn hại cũng biến thành chuyện thường ngày.

Đem một người thường đến cả một chút linh lực cũng đều không có ném vào Đọa Lạc Chi Uyên, không cần nghĩ cũng biết hệ thống kia rắp tâm ra sao.

Lạc Hằng thấy dáng vẻ nhíu mày còn mang theo một chút phẫn nộ của y, liền biết được y đang suy nghĩ cái gì, đi xuống sụp giường, vỗ vỗ bả vai y, chuyển chủ đề nói: "Đỡ ta đứng lên đi, chúng ta đi ra ngoài một chút, nằm mấy ngày, xương cốt đều sắp giòn."

Bạch Tà gật gật đầu, đỡ hắn dậy, giúp hắn thay quần áo.

Đèn hoa rực rỡ vừa giăng, ánh sao điểm điểm đầy trời.

Đêm Thất Tịch, phá lệ náo nhiệt, tuy rằng bóng đêm đã buông xuống một đoạn thời gian, nhưng lúc này chợ vẫn như cũ cực kỳ náo nhiệt.

Trong tửu lâu thắp đủ loại đèn l*иg, chính giữa đại sảnh lầu một đặt một sân khấu to rộng, trên sân khấu có một người đầu đội mũ sa, mặc một thân quan y màu xanh lam đang xướng hí khúc.

Bạch Tà nhìn Văn Thừa Trạch vẫn luôn lôi kéo Lạc Hằng, đôi mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại, "Văn tông chủ nếu đã hỏi xong chuyện, thời gian cũng không còn sớm nữa, sớm chút trở về đi, bằng không người trong môn phái ngươi sẽ lo lắng. "

Văn Thừa Trạch nghe vậy, ánh mắt quét qua cửa sổ, lúc này người trên đường đều đi tốp năm tốp ba, nam nữ có đôi có cặp, còn có múa rồng đủ loại biểu diễn ở đầu đường.

Văn Thừa Trạch:...

Văn Thừa Trạch đang muốn nói, 'cũng không vội', nhưng lời tới bên miệng, Văn Thừa Trạch lại nuốt xuống.

Bởi vì hắn nhớ tới một lời đồn, Bạch Tà đã từng ở trước mặt mọi người nói qua Lạc Hằng là đạo lữ của y, hai người này thậm chí còn thân mật ở trước mặt mọi người.

Nhìn lướt qua nam nữ bắt cặp trên đường, lại nhìn qua sắc mặt Bạch Tà rõ ràng bất thiện, Văn Thừa Trạch liền biết y vì sao lại sốt ruột thúc giục hắn rời đi.

Khó trách hôm nay sống lưng cứ luôn lành lạnh...

Nghĩ tới đây, Văn Thừa Trạch chỉ có thể không tình nguyện mà buông Lạc Hằng ra, đối với hai người thi lễ, cười gượng một tiếng, "Ờm ờ, bao sương phòng này ta đã nói với chưởng quầy rồi, đều tính chỗ ta, Bạch tông chủ các ngươi cứ ăn tùy ý, bóng đêm đã thâm, ta xin cáo từ đi về trước."

Văn Thừa Trạch dứt lời, liền xám xịt rời khỏi tửu lâu.

Lạc Hằng nhìn dáng vẻ rời đi của hắn, có chút dở khóc dở cười.

Đã trải qua một năm, thân thể của hắn đã khôi phục không sai biệt lắm, Văn Thừa Trạch cũng không biết từ nơi nào nghe được, biết hắn có kinh nghiệm khôi phục kinh mạch, một năm này tới tới lui lui nhiều lần đến tìm hắn, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Chỉ là không nghĩ tới, đồ đệ mình cư nhiên đến cả loại giấm này cũng ăn.

Lạc Hằng nhéo nhéo gương mặt tuấn lãnh của hắn, nói: "Có bữa ăn tối miễn phí, đừng không cao hứng."

"Linh Tôn phái có tiền hơn Đạo Linh phái nhiều." Bạch Tà không đổi sắc mặt nói.

Lạc Hằng:...

Lạc Hằng vỗ vỗ vai y, trêu chọc nói: "Như nhau cả thôi."

Khóe môi Bạch Tà nhếch lên một độ cung, cũng không có tiếp tục chủ đề này, sư tôn luôn dễ mềm lòng hơn so với người khác, điểm này y trước giờ đều rất rõ ràng.

Hai tay Bạch Tà vòng lên eo hắn, ghé bên tai hắn thì thầm nói: "Màn trình diễn pháo hoa sắp bắt đầu rồi, chúng ta đến đó trước nhé?"

Lạc Hằng gật gật đầu, thuận tiện vớt lấy vò rượu trên mặt bàn, lôi kéo y trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống đường, sau đó tìm một chỗ tốt xem pháo hoa.

Từng tiếng từng tiếng pháo hoa nổ vang trên phố náo nhiệt sầm uất, bầu trời đêm đen nhánh liền trong nháy mắt được điểm xuyết những ánh sáng màu sắc rực rỡ, tựa như phồn hoa xuyên qua hắc ám vô biên, trong lúc nhất thời màn đêm trở nên phá lệ lóa mắt, xa hoa lộng lẫy.

Lạc Hằng ngồi trên mái hiên, ôm vò rượu, ngửa đầu nhìn pháo hoa cách đó không xa, hơi đung đưa đôi chân.

Mà Bạch Tà thì nghiêng người, ánh mắt dán chặt vào Lạc Hằng, pháo hoa chiếu rọi trên mặt hắn phác họa ra ngũ quan tuấn tú, phá lệ động lòng người.

Pháo hoa rực rỡ sắc màu, nhưng không sánh kịp một phân của người trước mắt.

Thứ y muốn nhìn trước giờ đều không phải pháo hoa, chỉ là hưởng thụ khoảng thời gian an tĩnh của hai người.

Sau khi màn pháo hoa kết thúc, hai người đi bộ trở về môn phái. Lạc Hằng ôm vò rượu mang về, rũ xuống mi mắt, hai chân chậm rãi dẫm lên ánh sáng loang lổ điểm trên mặt đất, bộ dáng cực kỳ nhàn nhã.

Bạch Tà yên lặng đi theo sau hắn, trên gương mặt tuấn lãnh hiện ra vài phần ôn nhu.

Tuy nhiên ngay sau đó, sắc mặt Bạch Tà bỗng chốc thay đổi một chút, một chưởng đánh thẳng vào ngực mình.

Lạc Hằng đang nhàn nhã dẫm lên ánh sáng cũng cả kinh, nâng dậy người đang lảo đảo, lo lắng nói: "Ngươi sao vậy?"

Bạch Tà lau đi vết máu trên khóe miệng, lắc đầu nói: "Không sao, vết thương cũ thôi, qua mấy ngày nữa sẽ ổn."

Nhìn ánh mắt trốn tránh, đối với lý do thói thác đó của Bạch Tà đương nhiên Lạc Hằng sẽ không tin, Lạc Hằng đưa linh lực thâm nhập vào trong cơ thể y, phát hiện linh lực trong cơ thể y cực kỳ nồng đậm, nhưng lại vô cùng hỗn loạn, sắc mặt hơi trầm xuống, "Ngươi tự đoạn tu vi?"

Bạch Tà hơi khép nửa mắt, môi mím thành một đường thẳng.

Lạc Hằng bỗng nhiên nhớ tới một ngày ở Đọa Lạc Chi Uyên kia, hắn hỏi Bạch Tà, giữa thành Thần và đạo lữ sẽ chọn cái nào, mà đồ đệ mình lại không chút do dự lựa chọn vế sau.

Nghĩ đến đây, Lạc Hằng liền hiểu rõ ngọn nguồn, đồ đệ mình không muốn thành Thần.

"Ngươi đây là làm bậy."

Thấy hắn đoán ra được, Bạch Tà cũng không giấu giếm nói: "Sư tôn ở đâu, ta sẽ ở đó."

Y cũng không có du͙© vọиɠ thành Thần, trước kia lúc còn chưa biết rõ cốt truyện, muốn biến cường, chẳng qua là vì muốn được bảo vệ sư tôn thật nhanh, kết quả là trời xuôi đất khiến lại vẫn thuận theo cốt truyện, nhưng nếu khiến hắn buông bỏ sư tôn để thành thần, hắn tình nguyện tự hủy tu vi.

Ánh mắt Lạc Hằng sửng sốt, ngay sau đó thở dài, hắn vốn còn tưởng rằng ma thần bị diệt, cốt truyện cũng đã đi xong rồi, không nghĩ rằng nên tới cũng sẽ tới.

"Đây là lần thứ mấy rồi?"

Bạch Tà nghĩ nghĩ nói: "Lần thứ ba."

Bạch Tà cũng thấy rõ hắn sầu lo, nói: "Sư tôn không cần sốt ruột, tình huống xấu nhất cũng chỉ là bị hủy tu vi thôi, nhưng nếu có sư tôn bồi bạn bên người, ta cũng đã thỏa mãn."

Nghe vậy, Lạc Hằng càng bất đắc dĩ nói, "Xem ra, ta cũng không thể chậm trễ tu luyện."

Lấy cái tính bướng bỉnh này của Bạch Tà, khuyên y một mình phi thân thành thần là không có khả năng, mà trừ biện pháp này ra, cũng chỉ có thể mình và y cùng phi thăng thành thần, nhưng hắn lại không quá nắm chắc.

Ánh mắt Bạch Tà sáng rực lên một chút, "Ý sư tôn là?"

Lạc Hằng nói: "Nhưng ta không quá nắm chắc."

Rốt cuộc trăm ngàn năm qua đều chưa từng có người phi thăng, trong nguyên tác cũng chỉ có Bạch Tà thành thần. Chuyện phi thăng không phải muốn làm là có thể làm, nhưng nhìn dáng vẻ tự hại mình của đồ đệ, hắn lựa chọn thử một chút, cùng lắm thì hai người không độ nổi lôi kiếp bị phế đi tu vi, sống một cuộc sống bình thường.

Bạch Tà nói: "Ta có một kế, không cần sư tôn nỗ lực vẫn có thể nâng cao tu vi."

Lạc Hằng mang chút nghi hoặc nói: "Kế gì?"

"Thế gian này còn có một loại công pháp song tu, chính là lô đỉnh."

"Lô đỉnh?" Lạc Hằng càng mờ mịt thêm.

Bạch Tà thấy vậy, Bạch Tà chặn ngang bế người lên, trực tiếp ngự kiếm bay về điện của mình.

Bạch Tà đặt hắn xuống giường, tùy tay đem vò rượu trong lòng ngực hắn ném qua một bên, thấp giọng giải thích nói: "Lấy ta làm lô đỉnh, hấp thụ tu vi của ta chuyển dời lên người sư tôn."

Dứt lời, Bạch Tà cũng không đợi hắn phản ứng lại, liền cúi người hôn lên môi.

"Ưʍ..."

Vò rượu vỡ vụn đầy đất, mùi rượu thơm ngào ngạt tràn khắp trong tẩm điện.

Ba năm sau, xuất hiện một chuyện đại sự oanh động toàn bộ tu chân giới, tu sĩ chứng kiến chuyện mà trăm ngàn năm qua chưa từng có, đó là có người phi thăng thành Thần, hơn nữa một lần vẫn là hai người!

__________Hoàn chính văn__________

Ad có lời muốn nói: Cuối cùng cũng đã đến thời khắc này rồi, cảm ơn tất cả các bạn đã luôn ủng hộ và theo dõi truyện trong thời gian qua. Nhưng đừng vội rời đi nhé, vẫn còn chương phiên ngoại đang chờ các bạn đấy! (⁠◍⁠•⁠ᴗ⁠•⁠◍⁠)⁠✧⁠*⁠。