"Ngốc." Lạc Hằng khẽ cáu nói, "Hận ngươi làm gì, ta đã trở về cũng đã không còn bị ai khống chế nữa, là do ta tự nguyện lưu lại thôi."
Tu vi của hắn tuy rằng chỉ là tông sư sơ cấp, nhưng dù sao cũng đã từng là đệ nhất đại tông sư, kỹ pháp này đó vẫn còn. Bạch Tà mặc dù rất mạnh, nhưng còn chưa đến mức khiến hắn thất thủ chịu trói, chỉ là lúc ấy thấy trên người Bạch Tà có chỗ không thích hợp hắn mới tìm bậc thang lưu lại.
"Muốn nói đến ích kỷ thì hẳn là ta mới đúng, vì mạng sống mà vẫn luôn ngược đãi ngươi, làm ngươi thống khổ."
Bạch Tà ôm chặt hắn, không nói lời nào.
"Nếu cả hai chúng ta đều đã từng thương tổn lẫn nhau, như vậy xem như là hòa đi." Lạc Hằng trêu chọc nói.
Bạch Tà trầm mặc, ánh nến ảm đạm kéo bóng người ra thật dài.
"Nếu thực sự cảm thấy áy náy với sư tôn, về sau liền bao ăn bao ở sư tôn." Lạc Hằng đếm kỹ, như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Trừ cái này ra, còn muốn bao ấm giường, lấy lòng ta, nếu không, ta không vui liền cắn ngươi."
Sắc mặt Bạch Tà vẫn luôn âm trầm cũng nở nụ cười theo, "Được, ta sẽ bao nuôi sư tôn."
Bạch Tà nhìn lướt qua ngón áp út tay trái của hắn, "Cả đời."
Y đã nghĩ kỹ rồi, cho dù sư tôn có khả năng thích nữ tử, y cả đời này đều sẽ làm bạn bên cạnh sư tôn, y thậm chí có chút cảm thấy may mắn, có lẽ sư tôn không hiểu tình yêu, có lẽ cả đời đều không có đạo lữ, hắn còn có thể tham luyến mà làm bạn với hắn.
Bạch Tà tự giễu, y quả nhiên là người ích kỷ, tới nông nỗi này rồi mà vẫn còn như vậy, nhưng y buông không được.
Lạc Hằng nở nụ cười, ánh nến trong phòng nhẹ nhàng lay động, ánh lửa ấm vàng chiếu vào con ngươi của bọn họ, làm hai đôi con ngươi đen nhánh mang chút ánh sáng.
Nhớ tới tình hình hôm qua kia, ý cười của Lạc Hằng có chút giảm, đưa linh khí vào dò xét tình trạng cơ thể y, đan điền của y đã bị ma khí trói buộc, trong tương lai rất có khả năng sẽ tùy thời mất khống chế.
Lạc Hằng có chút ý trừng phạt mà nhéo nhẽo tay y, nói: "Hôm qua vì sao muốn nhảy xuống, không phải ta đã nói là sẽ trở về sao?"
"Ngươi cũng biết rõ Hồng Liên Nghiệp Hỏa chuyên khắc yêu ma, ngươi còn một thân ma khí mà nhảy xuống, ta không phải đã nói ta sẽ trở về à, Hồng Liên Nghiệp Hỏa kia sớm đã bị ta luyện hóa, đương nhiên sẽ không đối với ta tạo thành tổn thương gì."
"Nhưng ta không muốn phải chờ thêm một cái mười năm nữa." Bạch Tà nói.
Lạc Hằng sửng sốt, nhìn ánh mắt kiên nghị của y, nội tâm xúc động một chút, "Thật xằng bậy."
"Nếu lại đến một lần, ta cũng sẽ nhảy xuống." Bạch Tà nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, đem hắn bế lên, đặt trên giường, rót linh khí vào.
Lạc Hằng kịp thời ngăn y lại, "Trước hết chữa khỏi thương thế của ngươi đã rồi trị liệu cho ta sau."
"Hiện tại linh lực của ta đã khôi phục bốn thành, A Nô Bỉ lần này bị thương rất nặng, Hách Lôi Tư kia là tên yêu ma có thù tất báo, sẽ không chịu bãi cam hưu, ngươi nên giữ lại thực lực, huống chi thương thế này của ta không phải rót linh lực vào là có thể chữa khỏi."
Bạch Tà do dự một chút thu tay về, nhớ tới Hách Lôi Tư cùng A Nô Bỉ đề cập đến đồ chơi, đôi mắt vừa chuyển, nhiễm hàn ý, hỏi "Ngươi cùng bọn họ là kết oán như thế nào?"
Lạc Hằng xua xua tay, nói: "Cũng chẳng có chuyện gì, năm đó ta từ khe nứt đi ra rơi vào địa bàn của Hách Lôi Tư, bởi vì xem thường ta, kết quả lại bị ta đả thương, Hách Lôi Tư hắn tâm cao khí ngạo, đương nhiên sẽ không chấp nhận người trêu chọc hắn tồn tại, nên mới không dung được ta."
Bạch Tà nhấp miệng không nói, tuy rằng sư tôn nói ra nghe vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng y biết Hách Lôi Tư bọn họ tuyệt không vì vẻn vẹn nhất thời khó thở mà truy sát hắn lâu như vậy.
"Sư tôn, lần sau, có thể hay không cùng ta thương lượng trước không cần lại lần nữa một mình gánh vác."
Lạc Hằng sửng sốt, mi mắt cong cong, gật đầu đáp ứng.
"Lần sau nếu lại bị tâm ma khống chế, thì nhớ rõ, còn có một sư tôn cần ngươi bao nuôi, không cần lại bị mê hoặc."
"Kia sư tôn đừng để lại bị thương."
Lạc Hằng cười nói: "Còn cùng sư tôn nói điều kiện."
"Lấy được sủng là yêu cầu đại giới." Bạch Tà nói.
Hai người giống tựa bằng hữu nhiều năm không gặp, trêu chọc lẫn nhau, Lạc Hằng cũng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng thư thái như vậy, có thể cùng Bạch Tà bình tĩnh tâm tình, tuy rằng hiện tại tâm ma khó giải, nhưng tóm lại không đến mức dễ dàng mất khống chế được.
Hiện tại hắn cũng minh bạch, chính hắn là tâm ma của Bạch Tà, không phải bởi vì hận hắn, mà là Bạch Tà tự hận chính mình, vô luận là ai, tự tay gϊếŧ chết chính người mình yêu đều sẽ rất tuyệt vọng đi.
"Ngươi khi đó là như thế nào nhận ra ta?" Lạc Hằng nói, dung mạo, thanh âm, tính cách của hắn đều cùng lúc trước rất khác nhau, đến cả dáng chữ hắn cũng luyện được hai loại cách viết, chẳng lẽ đơn giản là một quả nhẫn trữ vật.
Bạch Tà nói: "Sư tôn, còn nhớ rõ chuyện tại trấn nhỏ Lâm Lang đêm đó ta đâm ngươi một kiếm sao, từ một khắc kia, ta liền nhận định đó là ngươi, thiên hạ đại khái chỉ có một người sư tôn tình nguyện tổn thương chính mình, cũng phải đem ta từ vực sâu lôi ra."
Lạc Hằng sửng sốt, thế nhưng không nghĩ tới ra là như vậy, tức khắc có chút dở khóc dở cười.
Hai người trò chuyện tới đêm khuya, Lạc Hằng có chút mệt mỏi dựa vào người y, hôm nay bị A Nô Bỉ hút nhiều máu như vậy, tình trạng thân thể có chút theo không kịp.
Bạch Tà thấy vậy, cởi đi đạo bào của hắn, bình thản đem hắn đặt xuống giường, "Sư tôn ngủ đi, ta sẽ che chở ngươi."
Lạc Hằng cười cười, nhắm mắt liền đã ngủ.
Tay phải Bạch Tà phất một cái, ánh nến lay động trong phòng tức khắc tắt đi, gian phòng chìm vào trong bóng tối, chỉ có vài tia ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, mang đến ánh sáng mờ ảo vào trong gian phòng.
Bạch Tà nhìn chăm chú ngũ quan mơ hồ của hắn, ánh sáng màu lam nhạt rơi trên mặt người, làm cho người ta thêm chút yên bình, trong lòng Bạch Tà cũng dần dần yên tĩnh trở lại.
Bạch Tà ngồi xếp bằng ở một bên tu luyện, chữa trị miệng vết thương của mình.
Ngày kế tiếp, Lạc Hằng bị thanh âm ổn ào bên ngoài đánh thức, Bạch Tà nhìn thấy hắn bị đánh thức, ánh mắt trói chặt một chút, mở cách âm, thế giới hai người trong lúc nhất thời yên tĩnh xuống, nói: "Bên ngoài không có việc gì, sư tôn ngươi ngủ tiếp đi."
Lạc Hằng nhìn thoáng qua ánh nắng sớm rực rỡ sắc màu ngoài cửa sổ, có chút dở khóc dở cười, "Ngươi đây là dự định lấy phương thức nuôi heo để bao nuôi sư tôn sao?"
"Nếu sư tôn nguyện ý, đệ tử cũng có thể."
Lạc Hằng ngồi dậy, xốc chăn lên, "Ngươi mười năm qua đều là đi tôi luyện bản lĩnh mồm mép đi."
Bạch Tà hơi nhướng mày, từ không gian trữ vật lấy lược ra, tỉ mỉ chải tóc cho hắn.
Lạc Hằng nói: "Mới vừa rồi bên ngoài có âm thanh gì lại ầm ĩ như vậy?"
Mi mắt Bạch Tà hơi rũ xuống, "Là Tiểu Linh Đang cùng A Nô Bỉ ầm ĩ." Bạch Tà tạm dừng một lát, nghĩ nghĩ lại thêm một câu, "Sư tôn không cần lo lắng, nếu có việc gì Tiểu Linh Đang sẽ gọi ta."
Lạc Hằng xoa xoa huyệt thái dương, A Nô Bỉ bị thương nặng như vậy còn đùa bỡn Tiểu Linh Đang.
Trên bàn đã chuẩn bị tốt một bát cháo nhỏ cùng một chút thức ăn, tại lúc Lạc Hằng rửa mặt thì Bạch Tà đã hâm nóng rồi.
Lạc Hằng có chút kinh ngạc nói: "Ở đây làm sao lại có cháo trắng."
"Trước kia ta biết sư tôn thích, cho nên vẫn luôn chuẩn bị trong không gian trữ vật."
Một vị tông chủ chứa lương thực trong không gian trữ vật, nói ra ngoài chỉ sợ làm trò cười cho thiên hạ.
Lạc Hằng uống lên hai ngụm cháo, tiếng ồn ào cãi vã liền đổi thành tiếng đánh nhau, Lạc Hằng buông chén đũa, theo tiếng nhìn qua, phát hiện có hai người đang đánh nhau.
Chỉ thấy Tiểu Linh Đang bị A Nô Bỉ ném lên không trung, giống như quả bóng, ném đi ném lại.
Lạc Hằng xoa huyệt thái dương: "Bỏ người xuống."
A Nô Bỉ liếc nhìn Lạc Hằng, bất vi sở động, nhìn Tiểu Linh Đang đầy mặt không cam lòng, ánh mắt hung hăng trợn trừng hắn to lớn cỡ chuông đồng, giễu cợt nói, "Ngươi bảo ta buông liền buông? Ta đường đường là một tôn chủ, mặt mũi phải gác nơi nào?!"
Ngươi còn có mặt mũi?
Trước khi Lạc Hằng động thủ, Bạch Tà liền đã trước tiên ra tay giải cứu Tiểu Linh Đang xuống, Tiểu Linh Đang thở hổn hển một hơi, phát giác tông chủ đang ôm mình, vội vàng lui về sau nửa bước, "Tông... tông chủ."
"Tông chủ, thương thế của người không sao chứ?"
"Không có việc gì." Bạch Tà gật đầu trở lại bên cạnh Lạc Hằng, A Nô Bỉ cảm thấy không thú vị mà lắc lắc tay, "Chậc, thật không thú vị, ngươi bảo hộ hắn như vậy, sớm muộn gì cũng giống như hôm qua bị người khác tùy ý thao túng."
Sắc mặt Tiểu Linh Đang nháy mắt đỏ lên, cúi đầu đi đến bên người Lạc Hằng, nói: "Thực xin lỗi."
"Không có việc gì, chuyện này vốn không phải trong phạm vi năng lực của ngươi." Lạc Hằng xoa xoa đầu hắn, an ủi nói: "Dù tính muốn huấn luyện ngươi, cũng không nên xem ngươi là món đồ chơi mà đùa bỡn."
"Chậc, làm đồ chơi của ta thì lại thế nào, đưa người giao cho ta, đảm bảo mười ngày sau sẽ không ngốc giống như tiểu bạch thỏ nữa."
Lạc Hằng lắc đầu, không nghĩ lại cùng hắn xả mồm mép, nhớ tới chuyện cốt yêu nói hôm qua, "Vị tôn chủ thứ tư của Đọa Lạc Chi Uyên, ngươi có từng tiếp xúc qua chưa?"
"Không có, người kia năm đó chỉ xuất hiện qua một lần, sau khi đánh chết phụ thân của ta thì tự phong là tôn chủ thứ tư, về sau ta tiếp vị liền không hề xuất hiện, nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng xuất hiện, ta cũng coi như hắn đã chết." A Nô Bỉ nói.
"Phụ thân ngươi?"
A Nô Bỉ cười nhạt nói: "Phụ thân ta mấy trăm năm trước cùng nhân loại các ngươi đại chiến một hồi, trên người ám thương vốn rất nhiều, hắn tuy rằng có thể gϊếŧ phụ thân ta, nhưng năng lực cũng không nhất định cường đại, nếu hắn thật sự mạnh, liền không chọn quả hồng mềm bóp."
"Nếu muốn biết sự tình liên quan tới hắn, có thể đi hỏi một chút hai cái lão bất tử Hách Lôi Tư kia." A Nô Bỉ hài hước nói, "Cơ mà hiện tại bọn họ hẳn là đối với đồ đệ này của ngươi hận thấu xương đi, hai lão bất tử kia lòng dạ cao ngạo, không biết chừng hiện tại bọn họ đang trên đường tới tìm các ngươi, đến lúc đó các ngươi nếu không bị lộng chết, nhưng thật ra cũng vừa lúc hỏi xem một chút về hắn."
Lạc Hằng day trán, biết A Nô Bỉ hẳn không lừa hắn, như vậy hắn đã ngốc tại nhân loại ba mươi năm rồi sao? Lạc Hằng không cấm nhớ lại ngôi miếu rách nát liên thông với Đọa Lạc Chi Uyên kia, nơi ngôi miếu này là một hắc trạch, có thể lấy năng lực của một mình tạo thành nơi như vậy, liền biết yêu ma kia có tu vi trên cả đại tông sư, tự phong là tôn chủ thứ tư tu vi tất nhiên sẽ không thấp.
Satan kia vì cái gì cứ một mực nhằm vào Bạch Tà, tối hôm qua hắn có hỏi qua Bạch Tà, y cũng không nhận ra người này, huống chi lúc Satan kia trở thành tôn chủ, Bạch Tà vẫn còn quấn tã.
"Sư tôn, có một chuyện ta muốn cùng ngươi nói." Bạch Tà lên tiếng đánh gãy hắn trầm tư.
"Ân?" Lạc Hằng hơi nâng cằm lên, chóp mũi chạm vào môi người.
"Về phòng thôi, cháo mau lạnh." Bạch Tà thì thào.
Khóe mắt Lạc Hằng hơi cong lên, nói "Được." liền cùng y trở về phòng, mà A Nô Bỉ ở một bên cũng vô cùng hứng thú mà đuổi kịp bước chân của hai người. Tiểu Linh Đang nhìn lướt qua A Nô Bỉ, bĩu môi, xoay người rời đi.
A Nô Bỉ nhìn thấy thức ăn trên bàn, trực tiếp ngồi xuống cầm bát đũa liền bắt đầu ăn, cắn được hai miếng thì nói: "Thật nhạt."
Lạc Hằng: "..."
Bạch Tà lạnh lùng liếc mắt nhìn A Nô Bỉ một cái, lại một lần nữa lấy cho Lạc Hằng một bát cháo, A Nô Bỉ híp mắt xem phương thức ở chung của hai người bọn hắn, " Chậc chậc, đây là cách chơi mới sao?"
Bạch Tà không để ý tới hắn chỉ nhìn Lạc Hằng uống cháo, liền nói về chuyện chính mình khi đang truy đuổi Thời Lan Trạch gặp phải ảo cảnh.
Vương của thế giới này?
Giống như bị dội một chậu nước lạnh, sắc mặt Lạc Hằng lập tức lạnh xuống.
____________________
Vote ủng hộ Ad đi nào!!! (っ.❛ ᴗ ❛.)っ