Chương 28

Tuy nhiên, với hắn mà nói, công hiệu của viên yêu đan này chẳng khác nào bánh vẽ.

Tịch Hành Ngọc che giấu khí tức, tiếp tục ngụy trang, dùng cùng một phương thức liên tiếp gϊếŧ chết hơn mười con ma vật, mới miễn cưỡng bổ sung được phần thiếu hụt.

Vừa có được tinh thần, hắn lập tức khống chế thân thể quay về nhân hình.

Đầu, vai, ngực, cho đến bụng, biến hóa không còn tiếp tục xuống dưới nữa.

Sát ý do Tịch Hành Ngọc gây ra cuối cùng đã thu hút sự chú ý của thiên đạo.

Trên không trung, mây tầng tụ tập.

Đen kịt như cơn bão khổng lồ cuộn trào trên mặt biển.

Ở trung tâm của bão, tia sét tím chớp tắt.

Sấm sét ầm ầm, hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mây đen, mặc cho lôi hỏa đánh xuống.

Tổng cộng mười tám đạo thiên lôi, vài đạo đánh vào cánh tay hắn, còn lại toàn rơi xuống đuôi rắn của hắn.

Tịch Hành Ngọc không tránh không né, đón nhận từng đạo thiên lôi.

Vạn vật tự có định hình.

Sinh tử phá diệt đều do trời định, hắn can thiệp vào mệnh số của thế gian này, phá hủy quy tắc trời đất của thế giới này, lẽ đương nhiên phải chịu thiên phạt.

Khi lựa chọn gϊếŧ chết những ma vật kia để đổi lấy sinh cơ, Tịch Hành Ngọc đã nghĩ đến việc đón nhận hậu quả.

Thiên phạt kết thúc, bầu trời lại quang đãng.

Lấy Tịch Hành Ngọc làm tâm điểm, phương viên trăm dặm đã là một vùng đất cháy xém, cái đuôi rắn từng chịu lôi phạt thảm hại kia vết thương chằng chịt, máu tươi thấm sâu vào lòng đất.

Hắn lạnh lùng nhìn, như thể đó không phải là một phần cơ thể của mình.

Đối với tộc Kỳ mà nói, đuôi rắn là hiện thân của du͙© vọиɠ.

Bản tính chúng háo sắc, khi trời đất mới khai, chưa bị vạn pháp thu hóa, tộc Kỳ vẫn chưa phải là tộc Kỳ, chúng không có tên, quần cư trong hang biển ẩm ướt tăm tối, chúng chưa khai trí tuệ, nhưng lại vui lòng trung thành với việc mở rộng bộ tộc, mỗi kỳ giao phối có thể kéo dài từ ba trăm đến năm trăm năm.

Cho đến khi được vạn pháp điểm hóa, thu làm linh thú tọa hạ, ban cho tộc danh là "Kỳ".

Dẫu linh trí đã khai mở, cũng hiểu được liêm sỉ nhân thế, nhưng bản dục vẫn khắc sâu trong xương cốt.

Đến đời này, cả Cửu Linh giới chỉ còn lại mỗi Tịch Hành Ngọc là một con Kỳ xà, hắn có thể chịu đựng phi nghị của người khác, chửi mắng của thế gian, duy chỉ không thể chịu đựng bản tính ghê tởm, khó lòng trừ bỏ này.

Đối với hắn mà nói, đây là vết nhơ, là ý niệm ô uế.

Sự tồn tại của nó không ngừng nhắc nhở hắn rằng, hắn chỉ là một con vật, dù thành tiên, dù ở thiên giới này nơi phàm nhân không thể với tới, dù được mọi người kính ngưỡng, ai ai cũng tôn hắn một tiếng "Thiên Hành Quân", hắn vẫn là con vật thấp kém, xấu xí, u ám.

Cơn đau do lôi phạt kéo đến đã xoa dịu phần nào ý niệm tà ác kia.

Tịch Hành Ngọc dựa vào cây đại thụ, mặc cho đuôi rắn quấn quanh trên mặt đất.

Tóc hắn rối bời, áo bào xốc xếch có hai lỗ thủng, một do lưỡi đao gây ra, một là...

Tịch Hành Ngọc không kìm được vuốt ve vết thương, lại nghĩ đến cảnh tượng không lâu trước đây, càng thêm cảm thấy kỳ lạ.

Hắn không thể làm tổn thương nàng.

Không những thế, thương tổn gây ra cho nàng còn gấp bội phản phệ lên bản thân hắn.

Lúc này Tịch Hành Ngọc cũng đã hiểu được nguyên nhân cái chết của Tô Tử Ninh.

Hắn gieo chủ trùng vào thân thể mình, lại dùng tử trùng để khống chế Lâm Hương Nhi, không ngờ rằng, Lâm Hương Nhi lại chọn cách cùng chết.

Vậy thì...

Loại phản phệ này rốt cuộc là song hướng, hay đơn hướng?

Nếu là song hướng.

Trong khoảng thời gian hắn chịu lôi phạt này, con tiểu hồ ly kia có phải cũng đang chịu đựng nỗi đau đớn do sét đánh?

Tịch Hành Ngọc nhắm mắt lại, tâm tình không hiểu sao lại vui vẻ ba phần.

Tống Ly không biết mình đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào.

Cảm giác sốt mơ hồ cứ kéo dài từ đêm đến sáng, nàng đã có một giấc mơ vô cùng quái dị, trong mộng bản thân không hiểu sao lại trở thành một nam tử, hắn đang nói gì đó với người con gái trước mặt, lúc thì dịu dàng dỗ dành; lúc lại nổi giận bất thường.

Giấc mộng hỗn loạn, cho đến khi nữ tử kia một kiếm đâm vào tim nam nhân.

Cơn đau dữ dội nơi l*иg ngực khiến Tống Ly không tự chủ mà cuộn tròn người lại, nàng thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng trái tim vỡ nát, cùng với cái chết của nam tử, ngực của nữ tử cũng nhuốm đầy máu tươi.

Màu đỏ tươi đẹp ấy tràn ngập cả giấc mộng, Tống Ly cũng dần dần tỉnh lại.

Nàng nằm rất lâu. Mãi đến khi hồi phục được chút tinh thần, mới phát hiện ra mình từ một người đã biến thành một con cáo.

Trong nguyên tác cũng chưa từng miêu tả cụ thể về nguyên hình của nhân vật chính.

Trước đây nàng cứ nghĩ nguyên chủ ít nhất cũng là một con cửu vĩ linh hồ có pháp lực cao cường, dù không như Sơn Hải Kinh miêu tả là oai phong lẫm liệt; thì ít nhất cũng phải như Đát Kỷ trong Phong Thần Bảng, linh hoạt mị hoặc chứ.

Kết quả đều không phải...

Nguyên hình của nàng chỉ to bằng chó Samoyed.

Toàn thân tuyết trắng, đầu tai và đuôi mắt có hai bên vân mây màu hồng, thân hình tròn trịa, móng vuốt mềm mại, lòng bàn chân còn hồng hồng nữa chứ. Chín cái đuôi thì rất dài, nhưng mỗi cái đều rất mảnh, gom lại thành một cái đuôi to xù xì như đám mây.

Ồ, đầu đuôi cũng màu hồng.

Tóm lại là —

Chẳng dính dáng gì đến oai phong lẫm liệt, càng không gần gũi với linh hoạt mị hoặc.

Đáng yêu, mập mạp, không hiểu sao còn có chút hỷ khí nữa.

Cứ bộ dạng này mà ra ngoài, đừng nói là dọa người, bị bắt đem về nuôi làm thú cưng cũng không chắc.

Tống Ly không tìm được cách biến về nhân hình, cả con đều tự kỷ luôn rồi.

Nàng hơi sợ Tịch Hành Ngọc sẽ quay lại gϊếŧ nàng, nên vừa tỉnh dậy đã chui vào gầm giường, đôi mắt cáo đen láy nhìn qua khe hở quan sát tình hình bên ngoài.

Đến giờ Tống Ly vẫn không hiểu vì sao Tịch Hành Ngọc lại đột nhiên ra tay.

Lúc đó đánh trả là vì tức giận, cũng là do bản năng tự vệ, sau đó đợi hắn rời đi, nàng liền ngất đi, từ đó suốt cả đêm đều bất tỉnh nhân sự.

Khi ấy Tống Ly cứ ngỡ mình chết chắc rồi.

Kỳ lạ là, nàng không những không chết, mà ngay cả lỗ thủng trên ngực cũng không còn nữa.

Tống Ly nghi ngờ rằng bản thân đã lầm lẫn điều chi đó.

Nàng xoay người, tựa như loài miêu nhi, bốn chân xòe ra, bụng hướng về trời, rồi khó nhọc vươn cổ nhìn xuống bụng mình.

— Chẳng có gì.

Ngoài bộ lông xù xì và cái đuôi to, không còn chi khác.

Tai ngứa ngáy, gãi gãi.

Nàng chẳng suy nghĩ gì, tự nhiên giơ chân sau lên gãi tai, gãi xong còn tiện thể liếʍ liếʍ chân.

Liếʍ được nửa chừng bỗng cảm thấy có điều bất ổn...

Cái lưỡi thè ra chưa kịp thu về.

Tống Ly rung rung đôi tai nhọn, đôi mắt cáo vì suy tư mà đờ đẫn, hồi lâu mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề!

Nàng là người!

Liếʍ cái gì mà liếʍ chân chứ!!

A a a a a, hồ ly này một khắc cũng không muốn làm nữa!

Tống Ly chịu hết nổi, không thể nhẫn nhịn thêm.

Nàng dùng cả tứ chi bò ra ngoài, kết quả bò được nửa chừng lại phát hiện...

Mông quá to, kẹt cứng rồi.

"..."

"......"

Tống Ly vặn vẹo toàn thân, đấu tranh kịch liệt với gầm giường, cuối cùng mới thoát ra được.

Nàng mệt không nhẹ, toàn thân lông lá đều dựng đứng cả lên.

Lông cáo bay loạn trong không trung, Tống Ly theo phản xạ muốn chải chuốt lông, cuối cùng cố nén lại được, nàng cưỡng ép vuốt chúng cho thẳng, rồi cẩn thận nhảy ra ngoài cửa sổ.

Biến về nguyên hình vẫn có điều tốt.

Tầm nhìn xa hơn, tai cũng nhạy bén hơn, chỉ có điều bất lợi duy nhất là, nàng lại cảm thấy đói bụng!

Nhưng trong cảnh hoang tàn ô nhiễm này, biết đi đâu tìm nguồn nước uống được đây.

Mặt đất toàn là bùn lầy nhớp nháp, thỉnh thoảng còn gặp xác động vật không rõ tên.

Tống Ly bước đi dè dặt, chẳng muốn để lòng bàn chân mềm mại của mình chạm vào chúng chút nào.

Đi đến một dòng suối.

Nước suối róc rách, tính ra cũng sạch sẽ.

Nàng ghé lại gần dùng mũi ngửi ngửi, trong nước lan tỏa mùi khó chịu, dù khát đến cháy họng, cuối cùng vẫn không dám chạm vào.

Ngay lúc ấy, bờ sông đối diện đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Con yêu vật kia hình dáng như sói, sau lưng kéo lê hai cái đuôi, đuôi có gai nhọn, trông rất nguy hiểm.

Nó nằm rạp bên bờ sông uống nước, vừa ừng ực uống vừa dùng mắt thú nhìn chằm chằm nàng.

Một cáo một sói nhìn nhau qua sông.

Tống Ly linh cảm chẳng lành, đang định bỏ chạy, chợt thấy con sói ma kia ngẩng đầu lên hướng về phía nàng... nháy mắt đưa tình?

Nó vểnh cao hai cái đuôi lên, phô bày với nàng từng cái gai nhọn trên đuôi.