Chương 26

Tống Ly thì khác hẳn.

Nàng vốn đã yếu ớt, ở nơi đây lại càng có lợi thế hơn.

Tịch Hành Ngọc vuốt ngực, ánh mắt trầm xuống.

Hắn cảm thấy kỳ lạ.

Tịch Hành Ngọc nhắm mắt lại, cưỡng ép vận chuyển tiểu chu thiên trong cơ thể.

Có một tia linh lực yếu ớt xuyên qua Tứ Phương Châu dồn về tâm mạch, nhưng rất nhanh sau đó, phản phệ ập đến gấp bội.

Ngực đau đớn khó nhịn, như thể có thứ gì đó đang cố gắng chui vào bên trong.

Cổ họng tanh ngọt, Tịch Hành Ngọc cúi người nhổ ra một ngụm máu tươi.

Nhưng hắn càng thêm chắc chắn.

Có thứ gì đó... đã xâm nhập vào cơ thể hắn qua vết thương.

Là trùng cổ trong di tích? Hay là tình cổ được nhắc đến trong thư?

Bất kể là loại nào, Tịch Hành Ngọc cũng tuyệt đối không thể để nó tồn tại.

Vết máu chảy dọc theo khóe môi, càng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt xưa kia ôn hòa dịu dàng giờ đây trông vô cùng âm trầm.

Đôi mắt ấy xuyên qua màn sương mù dày đặc, như một con mãng xà ẩn nấp trong đêm tối, gắt gao khóa chặt lấy Tống Ly.

Thứ đó ban đầu ký sinh trên người nàng.

Nếu là trùng cổ, chủ thể rất có thể đang ngủ say trong trái tim Tống Ly.

Nếu như chủ trùng chết đi, con trùng trong cơ thể hắn rất có thể cũng sẽ chết theo.

Tịch Hành Ngọc không thể đảm bảo con trùng này khi trở nên mạnh mẽ sẽ làm gì, cũng không thể chứng minh phỏng đoán của hắn có chính xác hay không, duy chỉ có thể xác định một điều, hắn không thể đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm.

Cho nên...

Hắn chỉ có thể gϊếŧ nàng.

Tịch Hành Ngọc đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến về phía nàng.

Gần trong tầm mắt.

Trong màn sương mù, gương mặt hắn không thể nhìn rõ, chiếc quạt từ trong tay áo rơi xuống lòng bàn tay, xương quạt lần lượt nhô ra một góc, sắc bén như lưỡi dao.

Chiếc quạt ngọc cốt của Tịch Hành Ngọc dừng lại cách gáy nàng vài tấc.

Ánh mắt xuyên qua bóng tối tĩnh lặng, đến tận chân trời hoàng hôn.

Nơi đó có hơi thở đang ẩn nấp, chờ đợi để giáng xuống một đòn chí mạng.

Hiển nhiên, đây không phải thời điểm tốt để ra tay.

Mùi máu sẽ nhanh chóng lan tỏa, thu hút thêm nhiều ma vật, với tình trạng hiện tại của hắn, e rằng khó lòng đối phó.

Hàng mi Tịch Hành Ngọc khẽ rung động, suy tính trong chớp mắt, cuối cùng thu hồi quạt, thu liễm sát khí.

Tống Ly hoàn toàn không biết mình vừa suýt chạm mặt Diêm Vương.

Lúc này nàng đã khắc xong chữ.

Nàng vứt bỏ than gỗ, mấy ngón tay bị nhuộm đen, bẩn thỉu.

Đang phân vân xử lý thế nào, bỗng giật mình vì Tịch Hành Ngọc không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau.

Tống Ly định thần, vội vàng lau tay vào vạt áo: "Tiên quân?"

Tịch Hành Ngọc hai tay chắp sau lưng, "Ừm."

Tống Ly đưa mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, tổng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, suy nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Chúng ta hay là tìm chỗ nghỉ chân trước, đợi sáng mai hãy đi tìm địa điểm ghi trong di thư, tiên quân thấy thế nào?"

Tịch Hành Ngọc: "Được cả."

Sao đột nhiên lại dễ nói chuyện thế?

Tống Ly mím môi: "Lúc đến tôi thấy phía sau có một tòa nhà còn khá nguyên vẹn, chúng ta có thể đến đó không?"

Tịch Hành Ngọc khẽ gật đầu, coi như đồng ý.

Vạn Thủy Quận sau khi trời tối càng thêm tiêu điều.

Đom đóm ma quỷ lập lòe khắp nơi thắp sáng cô thành, tất cả những gì nhìn thấy đều là khí độc âm u.

Tống Ly còn một điều không hiểu.

Lâm Hương Nhi trong di thư có nhắc đến Kim Ô và Tương Nguyệt, không ngoài dự đoán, Kim Ô chỉ mặt trời, Tương Nguyệt ứng với mặt trăng, nhưng từ sáng đến tối, họ chưa từng thấy mặt trời, càng không thấy mặt trăng.

Vậy mặt trăng và mặt trời mà nàng ấy nói đến rốt cuộc ở đâu? Đây là một vấn đề.

Trong lúc trầm tư, hai người đã đến trước tòa nhà.

So với những tòn tàn tích xung quanh, ngôi nhà này nhiều nhất chỉ sập nửa bức tường, cổng chính ngoài việc cũ kỹ ra. vẫn còn khá nguyên vẹn.

Để cẩn thận, Tống Ly ném một hòn đá vào bên trong trước.

Hòn đá va vào mặt đất phát ra tiếng động trầm đυ.c, nghe nó lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó là sự im lặng kéo dài.

Có vẻ như an toàn.

Nàng đẩy cửa bước vào.

Cót két —

Cánh cửa gỗ phát ra tiếng kêu trầm đυ.c như không chịu nổi sức nặng.

Nàng thò đầu vào trước, đây là một tứ hợp viện, trong sân tràn ngập không khí tử khí, cây cổ thụ trồng giữa sân đã chết từ lâu, cành khô héo rũ, như một cụ già sắp qua đời.

"Tiên quân, không có ma vật."

Tống Ly vui mừng thông báo cho Tịch Hành Ngọc.

Nàng hiểu rõ thân phận của mình, cũng biết rõ Tịch Hành Ngọc chắc chắn sẽ không giúp đỡ, không cần hắn phân phó, nàng chủ động dọn dẹp một căn phòng tương đối sạch sẽ.

Ban đêm khá lạnh, Tống Ly còn muốn nhóm lửa, không ngờ bị Tịch Hành Ngọc ngăn lại.

"Cẩn thận dẫn ma vật đến."

Hắn không nhắc, Tống Ly lại quên mất.

Động vật đều có tính hướng quang, ma vật cũng không ngoại lệ.

Ý định nhóm lửa đành phải bỏ đi, nàng lục tung tìm được vài tấm chăn mốc trải xuống đất, nếu là trước kia chắc chắn nàng sẽ chê bai một phen, bây giờ không giống trước đây, có cái để sưởi ấm là tốt lắm rồi.

"Tiên quân, ngài ngủ trên giường, tôi nằm dưới chân ngài."

Một ngày hôm nay mệt đến kiệt sức.

Trán có vẻ lại nóng lên, không biết có phải sốt lại không, nhưng theo kinh nghiệm cảm lạnh trước đây, ngủ một giấc chắc sẽ khỏi.

Tống Ly nằm xuống không cởϊ áσ, nói ngủ là ngủ.

Tịch Hành Ngọc không có tâm trạng thoải mái như nàng.

Suốt chặng đường, cảm giác khó chịu trong cơ thể tăng lên gấp bội.

Ngực rất đau.

Hắn thậm chí có thể cảm nhận được thứ mảnh mai ấy đang tùy ý khuấy đảo nơi tâm mạch, song hắn lại bất lực trước nó.

Tịch Hành Ngọc từ huyết mạch đến tứ chi đều nóng như lửa đốt.

Cảm giác bứt rứt lan từ đỉnh đầu xuống đan điền, cảm giác này có phần quen thuộc, như thể...

Như thuở ban đầu trúng phải Mạn Đà tình độc.

Nhớ đến đêm hoang đường ấy, tâm trạng Tịch Hành Ngọc tồi tệ đến cực điểm.

Năm ngàn năm qua hắn vẫn luôn nhẫn nại, song lần ấy là lần duy nhất trong đời hắn mất kiểm soát.

Hắn ngồi xếp bằng, điều chỉnh hơi thở, thầm niệm tĩnh tâm quyết.

"Băng hàn thiên cổ, vạn vật du tĩnh; tâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần;"①

Tịch Hành Ngọc nhắm mắt, tim bỗng dưng đau thắt.

Trong bóng tối, hắn thấy một tấm lưới đỏ bao bọc quanh tim, tấm lưới ấy càng lúc càng lớn, một hạt giống nhỏ xíu đang ngủ yên bên trong.

Gân xanh trên trán bỗng giật mạnh, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy dọc theo xương mày.

Hơi thở hắn bắt đầu rối loạn, tâm mạch bất ổn, du͙© vọиɠ đang nuốt chửng lấy hắn.

Tịch Hành Ngọc vẫn không ngừng niệm chú.

"Tâm thần hợp nhất, khí nghi tương tùy; tương gián nhược dư, vạn biến bất kinh..."②

Lưới đỏ như mạng nhện.

Tim hắn như con mồi trong lưới, đập thình thịch, khó lòng thoát ra.

Hạt giống bắt đầu lớn lên, hình thành hai lá mầm trong suốt, thánh khiết.

Hắn không biết đó là gì.

Trong suốt bao bọc trong màu đỏ tươi, nó vừa thánh khiết vô trần; lại vừa đầy du͙© vọиɠ nhơ nhuốc.

"Vô si vô sân, vô dục vô cầu; vô xả vô khí, vô vi vô ngã."③

Vụt một cái, Tịch Hành Ngọc chợt mở bừng mắt.

Thình.

Thình.

Thình.

Là tiếng tim đập.

Mỗi lúc một trầm đυ.c, mỗi lúc một nặng nề.

Hơi thở nóng bỏng hỗn loạn.

Mắt hắn phủ một màn sương đỏ, gương mặt vốn lạnh lùng, song đôi mắt lại bừng cháy như dã thú khát nước.

Có thứ gì đó điên cuồng chui vào não bộ.

Một giọng nói đang khống chế hắn —

"Tống Ly, Tống Ly..."

Tống Ly.

Giọng nói non nớt ấy dịu dàng kéo lý trí hắn, dụ dỗ hắn đứng dậy bước đến bên dáng hình đang say ngủ kia.

Chủ trùng... là ở trên người nàng.

Nếu đây là tử mẫu cổ, chỉ cần gϊếŧ chết kẻ chứa mẫu cổ, thì tử cổ trong cơ thể hắn cũng sẽ chết theo.

Hắn phải gϊếŧ nàng trước khi tử trùng hoàn toàn trưởng thành.

Phải gϊếŧ nàng, không còn lựa chọn nào khác.

[Yêu nàng... hãy yêu nàng...]

[Gϊếŧ nàng...]

[Yêu nàng...]

[Gϊếŧ nàng...]

Hai giọng nói tranh cãi, xoay vần trong tâm trí.