Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháo Hôi Sau Khi Thất Bại Trong Việc Làm Nội Gián

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi đây là nơi tiếp giáp giữa trời đất, ánh dương quang không thể chiếu rọi tới, u ám và kinh hãi tạo nên cảnh tượng kỳ vĩ nơi đây.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, nụ cười trên môi hắn thoáng vụt tắt, đôi mắt đen láy liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thốt lên: "Khách đã tới."

Tống Ly còn chưa kịp hiểu ý nghĩa câu nói đó, bỗng thấy mặt biển nổi lên một bức tường cao, những xúc tu màu đỏ thẫm vươn ra, vỗ thẳng về phía họ.

"Có địch! Kết trận!"

Đám Phục Ma Vệ do Lệ Ninh Tây dẫn đầu nhanh chóng bày trận, chống đỡ cuộc tập kích bất ngờ này.

Chỉ thấy những xúc tu của yêu vật múa loạn, quấy động bốn phía thành một cơn bão lớn, điều đáng sợ nhất là, Tống Ly rõ ràng nhìn thấy trên bề mặt xúc tu không phải là những miệng hút, mà là vô số con mắt đỏ ngầu đang chớp liên hồi!

Cảnh tượng yêu vật mang đến cú sốc thị giác quá lớn, Tống Ly không kịp nghĩ ngợi gì khác, vội vàng buông rèm xuống, rồi lùi sâu vào trong, sợ rằng chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị hất văng ra ngoài.

Bên ngoài là tiếng binh khí va chạm kịch liệt, trong kiệu lại yên ắng đến kỳ lạ.

Tịch Hành Ngọc nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ chẳng lo lắng gì.

Đột nhiên —

Có thứ gì đó đâm sầm vào kiệu, dù có kết trận gia trì, chiếc kiệu vẫn lắc lư dữ dội.

Cú va chạm mạnh khiến Tống Ly loạng choạng ngã nghiêng, thân hình theo quán tính lảo đảo ngả về phía Tịch Hành Ngọc.

Nam tử cảm nhận được sự tiếp cận, đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng bật mở, quạt nhẹ nhàng chặn vai nàng đang ngã tới, rồi khẽ dùng sức, đẩy Tống Ly sắp ngã vào lòng mình ra xa.

Cái quạt trông có vẻ nhẹ bẫng, nhưng sức mạnh không nhỏ, thân thể nàng như quả bánh mochi lăn từ trong kiệu ra ngoài.

Tịch Hành Ngọc: "..."

Tống Ly: "..."

Thân hình nàng rơi khỏi kiệu, xuyên qua đám đệ tử Phục Ma Vệ đang bận rộn giao chiến, rồi lại rơi xuống khỏi cầu phù, nhìn đoàn người càng lúc càng xa, Tống Ly lăn lông lốc choáng váng, đầu óc tràn ngập dấu hỏi.

Cái quái gì vậy?

Bầu trời bỗng đổ xuống một trận mưa xám xịt.

Đó là thác nước hình thành khi biển cuộn sóng.

Tống Ly mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang tiến đến gần.

Ngoảnh đầu nhìn lại, bất ngờ đối diện với vô số cặp mắt dày đặc.

"! ! ! ! !"

Nàng giật mình tỉnh táo, nhận ra mình đang rơi xuống.

Việc cấp bách của Tống Ly là giữ vững thân hình, cố gắng bay lên một đoạn, nhưng những xúc tu đáng sợ từ biển sâu vẫn bám riết không tha, trước con quái vật khổng lồ kia Tống Ly chẳng khác nào một con côn trùng bé nhỏ.

Ngay khi sắp bị cuốn vào, vòng eo bỗng rơi vào một vòng tay.

Đôi tay ấy vững vàng giữ chặt eo thon mềm mại của nàng, đưa nàng bay vυ"t lên cao, tránh khỏi những xúc tu tấn công.

Tịch Hành Ngọc một tay ôm Tống Ly, tay kia vung quạt ngọc cốt, những chiếc lá trúc trên mặt quạt lần lượt bong ra, hội tụ thành vô số phù lục màu mực tuôn về phía yêu vật.

Gương mặt hắn không cảm xúc, bàn tay cầm quạt ngọc cốt khẽ vẫy —

Chỉ thấy phù lục hóa thành một tấm lưới kiếm trải rộng khắp trời, quấn chặt lấy thân thể nó không một kẽ hở.

Quạt lại ép xuống, yêu vật gào thét bị kéo trở lại biển sâu.

Nguy cơ đã qua, Quy Hư Hải trở về yên tĩnh.

Tống Ly nhìn mặt biển, vẫn còn chút hoảng hốt, nàng nắm chặt vạt áo trước ngực Tịch Hành Ngọc, hơi thở hỗn loạn.

Tịch Hành Ngọc khép hờ mi mắt, nhìn bàn tay đặt trên ngực mình, "Còn chưa buông ra?"

Nghe hắn nói vậy, Tống Ly mới nhận ra mình vẫn còn trong vòng tay đối phương. Giật mình, vội vàng buông tay ra, nhưng lại sợ rơi xuống, ngón cái và ngón trỏ bèn nắm lấy một góc nhỏ tay áo hắn.

Tịch Hành Ngọc khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng không hất tay ra.

"Quân thượng." Lệ Ninh Tây phi ngựa lao tới, chú ý thấy Tống Ly, hơi ngạc nhiên, "Đây là?"

Tịch Hành Ngọc chẳng giải thích gì, dùng quạt gạt tay nàng ra, tự mình bay về: "Đưa nàng lên."

Lệ Ninh Tây gật đầu, thấy Tống Ly ướt sũng, ngần ngừ một lúc, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Không sao cái rắm.

Tống Ly chỉ muốn chết quách đi cho rồi.

Lệ Ninh Tây: "Lên đây, ta đưa ngươi về."

Nàng không từ chối, để Lệ Ninh Tây kéo lên ngựa, quay trở lại cầu trời.

Trở lại kiệu, lần này Tống Ly ngồi cách xa Tịch Hành Ngọc.

Xiêm y trên người nàng ướt nửa khô nửa, tỏa ra mùi tanh khó chịu.

Lông mày Tịch Hành Ngọc khẽ nhíu lại, đôi mắt vốn khép hờ từ từ đặt lên người nàng.

Lúc này hình dạng Tống Ly có thể gọi là chật vật.

Mái tóc bay bổng của nàng có phần rối bời, trâm lưu tô nghiêng ngả cài trong mái tóc dày đặc, nét mặt vẫn xinh đẹp, chỉ có đôi môi mím chặt, trông có vẻ tâm trạng không được tốt.

Hắn dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt quạt hai cái, rồi nói: "Hãy cởi y phục ra."

Thân hình Tống Ly chợt rung lên, đôi mắt tròn xoe như mắt cáo bỗng mở to.

Tống Ly lập tức ôm chặt lấy y phục, cố hết sức co rúm vào góc, "Tiên quân, dù người... người có cứu mạng ta, cũng không thể khinh bạc ta được."

Nàng là người có nguyên tắc, làm sao có thể chỉ vì một câu nói mà tùy tiện cởi y phục được.

Nghĩ vậy, Tống Ly càng ôm chặt lấy cổ áo, ánh mắt liếc nhìn hắn đầy cảnh giác.

Đôi mắt Tịch Hành Ngọc trong veo, nhìn nàng không chút dao động.

Im lặng kéo dài vài hơi thở, rồi mới nghe giọng hắn nhẹ nhàng: "Mùi hôi quá."

Tống Ly sửng sốt: Hôi ư?

Nàng cúi đầu ngửi ngửi mình, chợt hiểu ra.

Có vẻ là khá hôi thật.

Lúc trước chưa phát hiện, giờ mới để ý thấy trên tay áo có dính vài giọt chất lỏng của yêu vật.

Nàng lập tức cảm thấy ghê tởm, đừng nói là Tịch Hành Ngọc, ngay cả bản thân nàng cũng không chịu nổi.

Tống Ly cười gượng, trong đầu tìm kiếm khẩu quyết của pháp thuật, rồi nhắm mắt niệm chú, chỉ thấy toàn thân mát lạnh, mùi khó chịu lập tức tan biến.

Nàng mở mắt ra: "Giờ thì được rồi, tiên quân ngửi ta còn hôi không?"

Tịch Hành Ngọc lại không nói gì, sắc mặt u ám khó hiểu.

Tống Ly mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Nàng lại cúi đầu nhìn xuống, khi thấy y phục trên người mình, hơi thở bỗng đông cứng lại.

Chiếc vòng ngực bằng vàng với hoa văn phức tạp lỏng lẻo ôm lấy đôi gò bồng đào tròn trịa, bốn năm sợi dây chuyền bạc dài uốn lượn từ bụng xuống, nối với dây lưng, móc vào tấm voan tím mỏng manh, chỉ vừa đủ che chỗ nhạy cảm ở đùi, hai chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài.

Toàn thân nàng không một mảnh vải nguyên vẹn, chỗ nên lộ đều lộ ra, chỗ không nên lộ thì ẩn hiện, càng thêm ba phần quyến rũ.

Cái này không thể gọi là y phục được, nàng trông như một miếng bánh tuyết mềm được trang trí bởi một đống dây chuyền vàng bạc, dù chuỗi ngọc có quý giá đến đâu cũng không thể che lấp được vẻ ngọc ngà mềm mại ngọt ngào bên dưới.

Gương mặt Tống Ly từ trắng chuyển đỏ, từ đỏ chuyển xanh, đôi chân đang đặt trên mặt đất dần dần co lại, mười ngón chân đều co rút lại với nhau.

Xấu hổ, căng thẳng, ngượng ngùng, tất cả cùng ập đến.

Sao nàng lại quên mất.

Hồ ly tinh làm gì có pháp thuật đàng hoàng, thuật thanh trần của nàng là thuật lột y; thuật thay trang phục tất nhiên cũng toàn là đồ kí©h thí©ɧ.

Yếm Kinh Lâu, ngươi thật chẳng phải thứ tốt lành gì!

Toàn dạy những thứ không hay!!

Tống Ly ngồi thẳng lưng, cẩn thận kéo tấm lụa mỏng phủ trên hai cánh tay để che chắn kỹ hơn, lại dùng khăn voan sau đầu để che mặt, hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt hiện tại của Tịch Hành Ngọc.

Nàng càng không dám sử dụng pháp thuật lần nữa, sợ rằng tình huống sẽ trở nên tệ hơn.

Bầu không khí tràn ngập cảm giác ngột ngạt.

Tống Ly nghĩ đến tất cả những chuyện buồn đã trải qua trong đời, nhưng cũng không thể giảm bớt chút nào sự xấu hổ này.

Vòng ngực đeo khó chịu, nàng cũng không có mặt mũi để chỉnh lại, càng không có mặt mũi để nhờ Tịch Hành Ngọc giúp đỡ.

Nhưng hắn lại không tránh né.

Đôi mắt lạnh lẽo như sương giá của hắn quét từ đỉnh đầu xuống tận chân nàng, thậm chí còn dừng lại một thoáng ở chiếc vòng chân bạc đính chuông trên mắt cá chân trắng nõn đầy đặn của nàng.

Tịch Hành Ngọc khẽ điều chỉnh tư thế, dựa vào ghế mềm cười, "Thủ đoạn quyến rũ của ngươi..." Giọng điệu của hắn dừng lại nửa nhịp đầy ẩn ý, "Không được cao minh cho lắm."

Tống Ly: "..."

Tống Ly: "......"
« Chương TrướcChương Tiếp »