Chương 23-2: 2

Thân Tự Cẩm là bị đau nên tỉnh, say rượu để người ta thật khó chịu.

Nàng từ trên giường ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện là hoàn cảnh xa lạ.

Nàng có chút hoảng.

Đúng lúc thấy điện thoại reo, nàng vội vàng đi tìm điện thoại, là tin nhắn của Xa Cố Lai.

【 tôi có việc đi trước, em ở khách sạn nghỉ ngơi một lúc rồi đi. 】

Thân Tự Cẩm để điện thoại di động xuống, chính suy nghĩ tối hôm qua làm cái gì. Giống như vẫn đang uống rượu, Xa Cố Lai còn nói với nàng vài lời, nhưng nói cái gì, nàng không nhớ được, dù sao say rượu sự tình phía sau hoàn toàn không nhớ rõ.

Thân Tự Cẩm gõ gõ đầu của mình, nghĩ thầm rượu thật sự là không uống được.

Cũng không biết tối hôm qua bản thân có hay không làm xảy ra chuyện gì đó không tốt.

Nàng xoay người xuống giường, tắm rửa một chút.

Chờ sắp xếp xong, nàng liền trở lại ký túc xá.

"Trở về rồi à." Bạch Minh Dục cho nàng mở cửa, lại nghe đến mùi rượu, "Cậu uống rượu à?"

"Ừm." Thân Tự Cẩm còn đầu đau, chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi.

"Cậu không phải là không thể uống rượu sao?" Bạch Minh Dục đi theo sau nàng, "Chị Cố Lai không ngăn cậu a."

"Chị ấy không biết mình không thể uống rượu." Thân Tự Cẩm thay Xa Cố Lai giải thích, "Không có việc gì, mình nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

"Thế nào như vậy a?" Bạch Minh Dục nói, "Loại chuyện này cũng không biết sao?"

"Có phải có chút không chú ý a."

"Mình không có nói cho chị ấy." Thân Tự Cẩm cười cười, "Tự nhiên sẽ không biết nha."

"Được rồi, cậu lên giường trước đi." Bạch Minh Dục lo lắng nói, "Mình mua cho cậu đồ giải rượu."

"Cám ơn."

Thân Tự Cẩm nằm ở trên giường, dạ dày rất khó chịu, giống như là có lửa thiêu đốt bên trong.

Nàng đau đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng.

Bạch Minh Dục mua đồ xong trở về thấy nàng như vậy, bị hù dọa đem đồ quăng đi.

"Tiểu Cẩm, thế nào rồi?"

"Đau dạ dày." Thân Tự Cẩm ôm bụng, khó khăn trả lời.

Bạch Minh Dục gấp giậm chân một cái, "Nhất định là uống rượu tổn thương bao tử, mình dẫn cậu đi gặp bác sĩ."

Thân Tự Cẩm dạ dày vẫn luôn có bệnh, đột nhiên uống quá nhiều rượu dẫn đến dạ dày co rút, nữ bác sĩ dạy dỗ Thân Tự Cẩm một phen, cho nàng kê toa, kêu nàng sau này chú ý.

"Cậu cảm giác thế nào?" Bạch Minh Dục ngồi ở trước giường nàng.

"Yên tâm, một chút bệnh vặt mà thôi." Thân Tự Cẩm trấn an nàng.

"Cái này là một chút sao?" Bạch Minh Dục nhíu mày, "Lại uống nhiều một chút, dạ dày có chảy máu tin hay không."

"Không nghiêm trọng như vậy đi."

"Cậu đừng không tin." Bạch Minh Dục nói nàng, "Thân thể cậu vốn là không tốt, cậu liền không thể chú ý chút sao? Chị Cố Lai cũng thế, chị ấy không phải thích cậu sao? Cậu không thể uống rượu cũng không biết, quá không để ý đi."

Thân Tự Cẩm: "Ai, thế nào lại kéo lên người chị ấy rồi, đây không phải là nguyên nhân do thân thể mình không tốt sao? "

Bạch Minh Dục dùng ngón tay chọc nàng đầu, "Đừng lỗi gì đều ôm trên người mình. Đưa điện thoại di động cho mình, mình gọi điện thoại cho chị Cố Lai."

Thân Tự Cẩm do dự, "Không tốt a, chị ấy rất bận rộn, mình lại không phải bị cái gì nghiêm trọng."

"Mình quản cậu đó." Bạch Minh Dục lãnh khốc vô tình, "Đưa đây."

Thân Tự Cẩm mím môi, không tiện cự tuyệt, đưa điện thoại di động cho cô, thật ra trong nội tâm nàng cũng chờ mong Xa Cố Lai quan tâm mình.

Bạch Minh Dục gọi cho Xa Cố Lai, lần thứ nhất không ai tiếp, lần thứ hai cũng không ai tiếp.

"..."

Bạch Minh Dục chậm rãi nhìn Thân Tự Cẩm.

Thân Tự Cẩm cười xấu hổ cười, "Đã nói rồi người ta bề bộn nhiều việc lắm."

"Mình cũng không tin, bạn gái đều nằm trên giường bệnh như vậy, chị ấy còn không có hành động gì." Bạch Minh Dục cũng bướng bỉnh, nhất định phải đả thông điện thoại của Xa Cố Lai, điện thoại bị cô ấn bang bang vang.

Thân Tự Cẩm ý đồ giãy dụa, "Minh Dục, điện thoại của mình..."

Bạch Minh Dục không nghe, không biết đánh mấy cú điện thoại, Xa Cố Lai rốt cuộc tiếp.

Bạch Minh Dục ngay lập tức đem tình huống Thân Tự Cẩm nói cho cô nghe.

Xa Cố Lai đang tham gia một tiệc tối, hoàn cảnh rất ồn ào, nghe không rõ lắm, tiếp điện thoại Thân Tự Cẩm, lại phát hiện tựa như là giọng nói em gái của Bạch Ngu.

Bạch Minh Dục chít chít quang quác nói một tràng, Xa Cố Lai loáng thoáng chỉ nghe được "Thân Tự Cẩm" "Phòng bệnh" "Đau dạ dày" các loại, nhưng hoàn cảnh thực sự quá ầm ĩ, tăng thêm còn có người gọi cô, Xa Cố Lai không rảnh để ý, chỉ là thuận miệng nói một câu "Tôi hiện tại có chút việc, em kêu tự bản thân em ấy chú ý một chút" nói xong liền cúp.

Bạch Minh Dục nhìn điện thoại đã tắt, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì.

Thân Tự Cẩm cũng nghe được các nàng đối thoại, nói không thất vọng là giả, nhưng nàng có năng lực an ủi bản thân rất mạnh, ở trong lòng an ủi bản thân một phen là tốt.

"Đã nói rồi chị ấy rất bận." Thân Tự Cẩm nhìn thấy Bạch Minh Dục lạnh mặt xuống, lúng túng mở miệng.

"A." Bạch Minh Dục rất không vui, "Thái độ này có phải là quá qua loa lấy lệ không."

Thân Tự Cẩm ôm bụng, không biết mở miệng thế nào hòa hoãn cơn tức giận của Bạch Minh Dục.

"Các cậu mới kết giao mấy ngày a, chị ấy liền thế này." Bạch Minh Dục đau lòng Thân Tự Cẩm, bất mãn thay nàng bênh vực kẻ yếu.

"Mặc dù chúng mình kết giao, nhưng mỗi người đều có chuyện riêng của mình mà." Thân Tự Cẩm ngược lại suy nghĩ rất cởi mở, "Cũng không thể để chị ấy đem tất cả tâm tư đều đặt trên người mình được, chị ấy cũng có cuộc sống của mình a."

Bạch Minh Dục cười lạnh, "Cậu ngược lại khéo hiểu lòng người quá nhỉ."

"Minh Dục." Thân Tự Cẩm lôi kéo tay áo của cô, mềm tiếng nói "Cậu đừng nóng giận."

"Mình tức giận cái rắm." Bạch Minh Dục nhìn Thân Tự Cẩm khuôn mặt trong veo nhược khí, dù tức giận cũng không thể hiện ra ngoài.

"Cậu sau này nhất định sẽ chịu thiệt, ngu ngốc chết cậu đi."

Thân Tự Cẩm chỉ là cười.

"Cười cái rắm."

*

Thân Tự Cẩm dạ dày không thoải mái, lên lớp đều không có tinh thần gì, may mà ngày thứ hai là cuối tuần, nàng về đến nhà, bà ngoại được nàng đưa vào viện điều dưỡng, thân thể bà quá kém, vẫn là ở viện điều dưỡng an toàn một chút.

Vì sợ bà ngoại cô đơn, nàng đi viện điều dưỡng thăm bà.

"Bà ngoại, con đến thăm bà nè." Thân Tự Cẩm đem hoa quả để lên bàn.

"Con đứa nhỏ này, tới thì tới, còn mua trái cây làm gì." Bà ngoại giả vờ quở trách nàng.

"Cho bà bồi bổ thân thể." Thân Tự Cẩm cười nói, một bên gọt vỏ lê cho bà.

Hai người an bình trò chuyện, Thân Tự Cẩm mang bà ra ngoài đi dạo, thời khắc trở về, Thân Tự Cẩm ngượng ngùng mở miệng "Bà ngoại, con nói cho bà một chuyện."

"Sao vậy? Tiểu Cẩm."

"Chính là... con đang yêu đương." Thân Tự Cẩm khẩn trương.

"Ai u, Tiểu Cẩm trưởng thành a." Bà ngoại cười ha hả, "Rất tốt, có người bồi con, người đó thế nào a."

Thân Tự Cẩm nghĩ nghĩ, "Con rất thích chị ấy, chị ấy cũng thích con."

"Tốt tốt tốt, hôm nào mang tới đây cho bà ngoại nhìn một chút."

Thân Tự Cẩm không dám nói cho lão nhân gia đối tượng của nàng là nữ nhân, dự định về sau trực tiếp mang tới cho bà nhìn.

"Được ạ, con lần sau mang chị ấy tới gặp bà một chút."

Sau khi rời khỏi viện điều dưỡng, Thân Tự Cẩm không có việc gì, nửa đường đi ngang qua công ty của Xa Cố Lai, nàng đứng ở cửa, tự hỏi có nên đi vào hay không.

Điện thoại di động reo một tiếng.

【 khối băng tiểu thư: Vào đi. 】

Xa Cố Lai ở bên cửa sổ đã nhìn thấy Thân Tự Cẩm, nàng đứng ở cửa đi tới đi lui, cũng không biết làm gì, Xa Cố Lai cho là nàng có chuyện muốn nói cùng mình, liền để cho nàng đi vào.

Cô đưa Thân Tự Cẩm đến phòng nghỉ.

"Em ở dưới làm gì vậy?" Xa Cố Lai rót cho nàng một ly nước nóng.

Thân Tự Cẩm cầm cái ly, ngại ngùng cười cười "Em chính là muốn nhìn chị một chút."

Xa Cố Lai hai tay ôm ngực: "... Chỉ vì chuyện này?"

Thân Tự Cẩm gật đầu.

Xa Cố Lai một mặt không thú vị, cô còn tưởng rằng Thân Tự Cẩm có lời muốn cùng mình.

"Sao vậy?" Thân Tự Cẩm nhìn sắc mặt cô không thích hợp, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Không có gì."

Hai người không hiểu sao lâm vào hoàn cảnh lúng túng, Thân Tự Cẩm dẫn đầu phá vỡ trầm mặc, "Lần trước em uống say, không có làm chuyện gì khó coi đi."

Xa Cố Lai: "Không có."

"À, vậy thì tốt." Thân Tự Cẩm buông một hơi thở, "Em sợ em làm chuyện gì đó, để chị không vui."

Xa Cố Lai nghĩ tới đêm hôm đó nàng nói những lời kia, đột nhiên phiền não, cứng rắn nói ừ một tiếng.

Thời tiết chuyển nóng, Xa Cố Lai hôm nay chỉ mặc một kiện áo sơ mi đơn bạc, tóc được buộc lên, lộ ra ngũ quan tinh xảo xinh đẹp.

Cô rất xinh đẹp, Thân Tự Cẩm luôn cảm thấy nhìn không đủ.

"Chị gần đây có nhớ em không?" Thân Tự Cẩm thẳng tắp mà nhìn Xa Cố Lai.

Xa Cố Lai tâm khẩu bất nhất: "Có đi."

Thân Tự Cẩm cười lên, đứng lên, đi đến trước mặt cô.

Xa Cố Lai dựa lưng vào bàn, lui không được. Con ngươi bình tĩnh, muốn nhìn một chút Thân Tự Cẩm muốn làm gì.

Thân Tự Cẩm đi đến trước người cô, khẩn trương hỏi thăm ý kiến của cô "Em có thể ôm chị một cái không?"

Xa Cố Lai nhíu mày.

Nàng vì cái gì cứ thích tiếp xúc thân thể như vậy.

"Tôi sợ nóng." Xa Cố Lai uyển chuyển từ chối.

"À." Thân Tự Cẩm thất vọng nhấp môi dưới, nghĩ thầm gần đây thời tiết đích xác nóng lên, ôm là sẽ tăng thêm nhiệt độ.

Nàng lần nữa tự mình an ủi mình.

Xa Cố Lai vì trấn an cảm xúc nàng, để tránh không để cho mình lộ vẻ quá lạnh lùng, cô đổi chủ đề, quan tâm nàng một câu "Dạ dày thế nào rồi?"

Thân Tự Cẩm từ thất vọng cảm xúc nhảy ra ngoài, "A, tốt hơn nhiều rồi."

"Phải không?" Xa Cố Lai không hỏi nàng dạ dày vì sao lại không tốt, chỉ là dùng ngôn ngữ sơ sài quan tâm nàng "Chú ý thân thể, đừng ăn đồ bậy bạ."

"Chị đang quan tâm em a." Thân Tự Cẩm nở nụ cười, thất vọng biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Xa Cố Lai nhíu mày, "Em cảm thấy thế nào?"

Thân Tự Cẩm khẳng định nói: "Chị là bạn gái của em, nhất định là đang quan tâm em."

Không biết vì cái gì, nghe tới "bạn gái" hai từ này, Xa Cố Lai luôn cảm thấy rất không thoải mái, có chút khó chịu.

Vẫn là quá kỳ quái, được xưng là bạn gái người khác gì đó.

"Tiên sinh, không được Xa tổng đồng ý, anh không thể vào —— "

Ngoài cửa truyền đến tiềng ồn ào, ngay sau đó cửa bị mở ra, Chu Tứ thân ảnh chật vật xông vào.

"Tiểu Hứa, em đi ra ngoài trước đi."

Cửa đóng lại, Chu Tứ ác hận mà nhìn chằm chằm vào Xa Cố Lai.

"Xa Cố Lai, cô hận tôi như vậy?"

Thân Tự Cẩm sợ Chu Tứ đối Xa Cố Lai làm cái gì, vô ý thức chắn trước mặt Xa Cố Lai, Xa Cố Lai liếc mắt nhìn, không nói gì.

"Anh đang nói cái gì?" Xa Cố Lai dù bận vẫn nhàn nhạt nhìn Chu Tứ.

"Đừng giả bộ!" Chu Tứ đã không còn dáng vẻ như trước đó, mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, "Cái dự án đó là do cô giở trò quỷ đi."

Xa Cố Lai khẽ mỉm cười một cái.

Chu Tứ bước nhanh đến phía trước, chỉ về phía cô, hung ác nhục mạ cô "Nữ nhân ác độc, cô là chuẩn bị đem tôi bức tử đúng không!"

"Anh như thế nào không có quan hệ gì với tôi." Xa Cố Lai chậm rãi nói, "Nếu như anh chật vật, bất quá tôi là người vui vẻ nhất."

"Chu Tứ, anh làm với tôi những chuyện ác độc nào, sau này tôi sẽ lấy một cách thức khác trả thù lại trên người anh." Xa Cố Lai thần sắc băng lãnh, "Đây là anh xứng đáng."

"Vì nữ nhân đã chết kia sao!" Chu Tứ đã tức đến phát điên.

Thân Tự Cẩm nghi ngờ nhìn về phía Xa Cố Lai.

Nữ nhân đã chết kia.

Là ai?

Vì cái gì nghe ngữ khí của Chu Tứ, nữ nhân này tựa hồ đối với Xa Cố Lai rất quan trọng.

"Tùy anh nghĩ thế nào."

Chu Tứ tròn mắt nứt hết, "Xa Cố Lai, cô là nữ nhân điên!" Nói liền muốn tiến lên, Thân Tự Cẩm ngăn cản hắn.

"Thân Tự Cẩm? Cô vì sao lại ở cùng với cô ta?" Chu Tứ sắc mặt quyết tâm, "Nữ nhân ngu xuẩn như cô không phải căm hận cô ta nhất sao?"

Thân Tự Cẩm thành thực mở miệng "Nếu như anh muốn nổi điên, tôi gọi người tới đó."

Chu Tứ dừng một chút, cổ quái cười lớn vài tiếng, "Xa Cố Lai, thủ đoạn không tệ a, cả Thân Tự Cẩm đều có thể bị cô lừa gạt."

Thân Tự Cẩm nhíu mày, rất không thích hắn nói chuyện.

"Thân Tự Cẩm." Chu Tứ biểu tình dữ tợn, "Xem như cô trước kia từng thích tôi, tôi hảo tâm cho cô một lời khuyên, cách xa Xa Cố Lai một chút. Cô ta là một nữ nhân dối trá ác độc, đến lúc đó cô sẽ giống như tôi, bị cô ta lừa gạt thảm bại."

Xa Cố Lai thần sắc giống như đóng băng, lạnh giọng "Tiểu Hứa."

"Vâng ạ."

"Kêu bảo an tới."

"Tự tôi đi." Chu Tứ ác độc nhìn chằm chằm Xa Cố Lai.

"Xa Cố Lai, coi như cô lợi hại, là tôi xui xẻo, lúc trước tôi nên ở trong biệt thự đem cô bóp chết."

"Đáng tiếc anh không có cơ hội."

Chu Tứ đi rồi, văn phòng khôi phục yên tĩnh.

Xa Cố Lai khí thế bức người, lạnh như băng, Thân Tự Cẩm có tâm tìm lời nói, "Chu Tứ anh ta... sao vậy?"

"Thế nào, cô quan tâm anh ta?" Xa Cố Lai âm dương quái khí.

"Làm sao có thể?" Thân Tự Cẩm vội vàng giải thích nói, "Em đã không thích anh ta nữa, em chỉ thích chị."

Xa Cố Lai ý thức được ngữ khí vừa rồi, hơi thu liễm khí thế bén nhọn.

Thân Tự Cẩm chỉ là ngoài ý muốn, nam chủ vậy mà lại bị nữ chủ phá hủy.

Xem ra cốt truyện đã sập rồi, thật ra nàng cùng một chỗ với Xa Cố Lai, cốt truyện như băng không thể không sập rồi.

"Lời anh ta nói đừng tin." Xa Cố Lai đối nàng nói, "Anh ta đang nói bậy nói bạ."

"Ừm." Thân Tự Cẩm ngoan ngoãn ứng.

Chu Tứ đến ảnh hưởng tâm tình của Xa Cố Lai, cô tạm thời không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào.

"Không còn sớm, em có thể ra về."

"Em còn muốn ——" Thân Tự Cẩm tiếp nhận ánh mắt lạnh như băng của cô, con mắt chậm rãi chớp chớp, nhấp môi dưới, khẽ nói "Vậy em đi trước."

Đi tới cửa, Thân Tự Cẩm vẫn là không nhịn được tò mò.

"Em có thể hỏi một chút, Chu Tứ vừa mới nói nữ nhân bệnh chết là người nào không?"

Xa Cố Lai sắc mặt mắt trần có thể thấy phát trầm, ngữ khí cũng không tính coi là rất tốt "Không liên hệ gì tới em."

Không thể nói cho mình sao?

Thân Tự Cẩm lặng lẽ nghĩ.

Là người rất quan trọng sao?

Thân Tự Cẩm thật rất muốn biết a, trái tim của nàng ảo não, giống như là trút xuống một trận mưa.

Nàng gần như bị Xa Cố Lai đuổi ra, không yên lòng đi đến cửa, ngồi trên ghế bên đường, xuất thần nhìn người đi lại.

Xa Cố Lai vừa mới đối với nàng quá lạnh nhạt, nàng lập tức không có tỉnh lại.

Hẳn là gặp được nam chủ, cho nên tâm tình không tốt a.

Cái này cũng có thể hiểu được, đều là nam chủ sai.

Thân Tự Cẩm đè lại trái tim rầu rĩ, hít một hơi thật sâu.

Hôm nay tới thời gian không đúng, chờ lần sau Cố Lai tâm tình khá một chút, cô khẳng định sẽ không như thế với mình.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Là he a, chỉ bất quá không phải truyền thống trên ý nghĩa he.

Cảm tạ đặt mua: D

- --------------------

Editor: khi edit và khi đọc nửa sau bộ này cảm xúc của mình lẫn lộn quá mn =)))) quỷ tác giả ác độc!