Chương 17

Xa Cố Lai trở lại Lan thành, trước tiên là xử lý chuyện công ty, công ty giải trí này là lúc cô sau khi tốt nghiệp đại học cùng người khác đầu tư thành lập, gần nhất mới vừa lên sàn, rất nhiều chuyện phải làm, đến mức không kịp đi kiểm tra sức khoẻ để nhìn xem thân thể có hay không để lại di chứng.

"Vừa trở về cứ như vậy đi." Xa Cố Lai ngồi trong công ty xử lý công việc quản lý nghệ sĩ. Một giọng nói nam vang lên.

"Đi đâu? Trở về liền không thấy được anh." Xa Cố Lai nhìn lấy văn kiện trong tay, cũng không ngẩng đầu nói.

"Còn có thể làm sao, không phải là vì sự kiện kia à." Người nói chuyện là cái nam nhân trẻ tuổi, mắt một mí, khuôn mặt tuấn tú, hắn ngồi phịch ở trên ghế sofa, ngồi không ra hình dáng gì, cả người có loại cà lơ phất phơ tùy ý.

Nam nhân gọi Bạch Ngu, lúc trước cùng Xa Cố Lai cùng hợp tác mở công ty, đầu óc khôn khéo, một bụng ý nghĩ xấu, cùng Xa Cố Lai thật hợp.

"Làm thế nào?" Xa Cố Lai đạm thanh.

"Cô cảm thấy thế nào?" Bạch Ngu mỉm cười nhìn cô, con mắt dẹp dài tràn đầy tính toán, "Công ty Chu Tứ đã sớm là có lỗ thủng thua lỗ, mặc dù giấu giếm rất khôn khéo, nhưng là không chịu được gió thổi, rất nhanh sẽ ngã thôi."

Xa Cố Lai để văn kiện xuống, mắt phượng lướt qua một tia ánh quang u ám, cô lấy tay nâng cằm, "Cái hạng mục khách sạn xa xỉ kia đâu?"

Bạch Ngu nheo mắt, "Hắn tiếp nhận rồi. Hạng mục này là một chỗ đốt tiền, cần tài chính rất lớn, nhìn thì như là tảng mỡ béo bở, nhưng đáng tiếc bên trong đều oi thiu."

Hạng mục này là Xa Cố Lai cùng Bạch Ngu thiết kế bẫy rập dành riêng cho Chu Tứ. Chu Tứ sau khi tốt nghiệp thừa kế công ty của cha mẹ hắn, nhưng công ty này đã sớm đi xuống dốc, Chu Tứ những năm này liều mạng vãn hồi, các loại thủ đoạn đều dùng hết, nhưng vẫn như nỏ mạnh hết đà.

Hạng mục này Xa Cố Lai thiết kế qua rất nghiêm cẩn tỉ mỉ, phía sau nếu moi ra là tranh chấp pháp luật rất phức tạp, hạng mục này không phải thuộc sở hữu nhà nước, phía sau tất cả đều thuộc sở hữu tư nhân. Chỉ cần Chu Tứ tiếp nhận, sau đó mới đổ tài chính vào, lại phát hiện đều là công dã tràng, tài chính xoay vòng đứt gãy, đến lúc đó đoán chừng công ty của hắn đã đi đến cuối con đường.

Xa Cố Lai cười lạnh, "Chờ xử lý hắn, cuối cùng chính là Trần Hữu Phồn."

Hai nam nhân này đã từng làm những việc ghê tởm xem cô như vật sở hữu, cô phải từ từ đem tất cả trả về.

Bạch Ngu thấy được cô cười, sau lưng phát lạnh, hắn khi mới gặp Xa Cố Lai, chỉ cảm thấy cô xinh đẹp thanh lãnh, không thích nói chuyện.

Sau này mới phát hiện nữ nhân xinh đẹp này ẩn giấu chân tâm như rắn độc, có thù tất báo, thủ đoạn ngoan độc, là một nữ nhân nguy hiểm.

"Ai, không nói cái này." Bạch Ngu tiện tay lấy một trái nho, ném vào trong miệng, "Nghe nói mạng của cô sau khi gặp tai nạn xe được Thân Tự Cẩm nhặt về, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không có gì." Xa Cố Lai rõ ràng không muốn nhắc nàng, qua loa hồi.

Bạch Ngu lòng hiếu kỳ bị bốc lên, "Nói một chút thôi, cô ta thế nào trùng hợp như vậy nhặt được cô, cô ta theo dõi cô à."

Hắn dùng câu trần thuật nói ra câu nói sau cùng.

Hắn cũng biết Thân Tự Cẩm nữ nhân này, như cái âm hồn bất tán, suốt ngày đi theo Xa Cố Lai, muốn nắm lấy cơ hội hung hăng cắn Xa Cố Lai một cái.

Xa Cố Lai không nói chuyện.

Bạch Ngu thờ ơ hỏi "Cô định xử lý cô ta như thế nào đây?"

Cô buông thõng lông mi thon dài, đáy mắt ảm đạm, khóe môi kéo lên một cong rất nhạt, không biết cô đang suy nghĩ gì.

Bạch Ngu thấy cô thế này, liền biết cô chỉ sợ đang nghĩ đến biện pháp tồi tệ nào đó đến tra tấn Thân Tự Cẩm.

Hắn không khỏi bắt đầu đồng tình cho nữ nhân kia.

*

Thân Tự Cẩm sau khi Xa Cố Lai đi, không mấy ngày cũng tới Lan Thành. Sau khi đến Lan Thành, nàng đi thăm bà ngoại trước.

Lão nhân gia một người lẻ loi nằm ở trên giường, xung quanh không có ai, giống như đóa hoa cô liêu già nua.

Thân Tự Cẩm trái tim không hiểu sao chua xót, đi lên trước, kêu một tiếng "Bà ngoại."

Bà ngoại nghe thấy nàng, lập tức cười lên, "Ai u Tiểu Cẩm, con đến thăm bà ngoại, tới để bà ngoại nhìn xem."

Thân Tự Cẩm đi tới, ngồi ở bên giường bà.

Lão nhân sờ lấy tay của nàng, đau lòng nói "Ai u, sao lại gầy nhiều như vậy, đều không có tí thịt, con có phải hay không không có ăn cơm đầy đủ."

Thân Tự Cẩm đã lâu không cảm nhận được sự quan tâm thuộc về trưởng bối, toàn thân nàng ấm áp, bất ngờ rất yêu thích lão nhân này.

"Con có ở ăn cơm đầy đủ ạ." Thân Tự Cẩm quyết định thay thế nguyên chủ chiếu cố bà ngoại của nàng thật tốt, "Bà ngoại, bà gần nhất thế nào rồi?"

"Bà ngoại không dùng được rồi." Bà ngoại dùng ngữ khí sao cũng được nói, "Thân thể này càng ngày càng tệ, hiện tại chỉ ngóng trông cháu gái ngoan mới có thể sống tiếp."

Thân Tự Cẩm giả vờ tức giận "Bà ngoại đừng nói như vậy, con không thích nghe mấy lời này."

"Ha ha ha được được trước, bà ngoại không nói." Lão nhân gia nắm lấy tay Thân Tự Cẩm, "Tiểu Cẩm a, con giống như so với trước kia hoạt bát hơn rất nhiều, rất tốt a, người trẻ tuổi liền vui vẻ nhiều hơn, đừng giống như trước mỗi ngày mang vẻ mặt đau khổ nữa."

Thân Tự Cẩm nghe tới nửa đoạn trước trái tim kém chút bỏ sót một nhịp, liền sợ lão nhân gia đoán được cái gì, cho đến khi nghe lời phía sau, nàng mới thở một hơi.

"Con biết rồi, bà ngoại." Đối mặt bà nói dông dài, Thân Tự Cẩm lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là cảm giác gia đình.

Sau khi tạm biệt bà ngoại, Thân Tự Cẩm lần theo kí ức nguyên chủ tìm được nhà.

Nàng nằm ở trên giường nghỉ ngơi nhìn điện thoại, đến khi thấy một tin tức, người bên trong là Xa Cố Lai.

Sau khi Xa Cố Lai đi rồi, đoạn thời gian này hai người cũng chưa từng gặp mặt, nàng không có phương thức liên lạc của Xa Cố Lai, dù cho Thân Tự Cẩm biết công ty Xa Cố Lai, nàng cũng không dám đi, nàng sợ Xa Cố Lai sẽ giống trong tiểu thuyết tới trả thù nàng.

Nhưng thật ra nàng có chút muốn gặp Xa Cố Lai.

Xa Cố Lai sau khi đi, Thân Tự Cẩm bắt đầu mất ngủ dần, cái này cũng không là gì, dù sao nàng cũng quen rồi.

Nàng chỉ là không quen bên người không có Xa Cố Lai, không có ai có thể nghe nàng nói lảm nhảm, cũng không nghe thấy Xa Cố Lai dùng ngữ khí lãnh đạm đối đáp nàng, cũng không có ai ăn cơm nàng nấu.

Nàng không biết tại sao mình lại nhớ đến Xa Cố Lai.

Đây là cảm giác gì.

Phảng phất như bị mất một bảo thạch trân quý nào đó.

Thân Tự Cẩm sờ sờ chó con, nàng cũng đem theo chó con đưa đến Lan Thành.

"Chó con, em cảm thấy chị ấy hiện tại có nhớ chị không?"

"Nếu như chị ấy nhớ chị, là loại nhớ nào đây? Có phải hay không còn chán ghét chị? Chị ấy có đến trả thù chị hay không? "

"Chó con, chị vì cái gì vẫn luôn nhớ đến chị ấy như vậy."

Chó con không cách nào nói chuyện, chỉ dùng đầu lưỡi ướt nhẹp liếʍ láp mu bàn tay Thân Tự Cẩm.

*

Thân Tự Cẩm muốn đi gặp Xa Cố Lai, nhưng nàng tìm không thấy lý do nào để gặp, có một ngày nàng đột nhiên nhớ tới nàng đã từng làm hư đồng hồ của Xa Cố Lai.

Nàng cảm giác có lỗi sâu sắc, hướng Xa Cố Lai cam đoan bản thân sẽ sửa nó cho tốt, Xa Cố Lai không có biểu tình gì, theo nàng đi.

Đồng hồ đeo tay kia vừa thấy liền biết có giá trị không nhỏ, khẳng định rất quan trọng, mấy ngày nay nàng đều quên chuyện này.

Nàng vội tìm tới đồng hồ đeo tay kia, đi tiệm sửa chữa, thế nhưng đồng hồ linh kiện đặc thù phức tạp, rất nhiều tiệm sửa chữa cũng không có.

Thân Tự Cẩm chưa từ bỏ ý định, đi rất nhiều cửa hàng, cuối cùng thăm dò được trong hẻm nhỏ nào đó có một lão sư phụ chuyên sửa đồng hồ đeo tay, kỹ thuật rất tốt.

Nàng vòng một đường rất lâu mới đến cửa hàng kia, lão sư phụ nhìn đồng hồ, cũng không ngừng lắc đầu.

"Sửa rất khó sao?" Thân Tự Cẩm bất an hỏi.

"Sửa khó còn tốt, chính là linh kiện khó xử."

"Có thể sửa được không? Sư phụ, xin ông giúp đỡ một chút ạ." Thân Tự Cẩm thấp giọng xin nhờ hắn.

"Chiếc đồng hồ đeo tay này quan trọng như vậy sao?" Lão sư phụ thuận miệng hỏi một câu.

"Đúng vậy, đây là con... Đối với con đây là đồ vật của người quan trọng."

Lão sư phụ đáp ứng, bất quá phải mấy ngày sau mới có thể tới lấy.

Thân Tự Cẩm thở một hơi, vội nói cám ơn.

Sau khi đi ra cái hẻm nhỏ, nàng đi tới trung tâm mua sắm gần đây, sắp hết năm, nàng định mua cho bà ngoại chút quần áo.

Mới vừa đi vào, ánh mắt tùy ý quét qua, lại thấy được một biển quảng cáo lớn về mỹ phẩm nào đó, quảng cáo mi mắt, đôi mắt trên mặt của người mẫu được phóng to hết cỡ, để người qua đường liếc mắt liền có thể nhìn thấy.

Thân Tự Cẩm chỉ là liếc qua, toàn thân lại phảng phất giống như đóng băng, điều hoà không khí rất vừa vặn, nhưng nàng lại cảm thấy rét lạnh vô cùng.

Đôi mắt này vì cái gì cùng nữ nhân kia lại giống nhau như vậy!

Quả thực cùng ánh mắt của mẹ nàng giống nhau như đúc.

Hô hấp của nàng bắt đầu không thông, cảm giác buồn nôn quen thuộc xông lên cổ họng, nàng che miệng, lảo đảo chạy đến toilet.

Nửa đường đυ.ng phải một người cũng không có phát giác.

Nàng nhanh chóng xông vào gian phòng, che ngực kịch liệt nôn mửa, nàng buổi sáng không có ăn thứ gì, chỉ phun ra một chút nước.

Thế nhưng cảm giác ghê tởm ở cổ vẫn như cũ không tiêu tan, dù cho không có thứ gì để nôn, nàng vẫn kịch liệt nôn mửa, hốc mắt một mảnh đỏ như máu, phía sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa.

Lại là nữ nhân kia.

Chỗ nào cũng đều có thể thấy bà ấy.

Thân Tự Cẩm sụp đổ.

Âm hồn bất tán.

Lúc này nàng không hiểu lại nhớ tới Xa Cố Lai, nàng sợ hãi bất an, giờ phút này cực độ muốn có người tới bên người nàng.

Nếu như Xa Cố Lai ở đây...

Thân Tự Cẩm không muốn nghĩ tiếp nữa, lại bắt đầu nôn mửa.

Đợi đến cuối cùng thật sự hết hơi, sắc mặt vô cùng ảm đạm, nàng mới đỡ cửa chậm rãi đứng lên.

Nàng không dám đi ra ngoài, luôn cảm thấy nữ nhân kia lại bắt đầu đi theo nàng.

Tay vịn tay cầm cửa, không ngừng run rẩy, nàng mềm yếu lại tái nhợt, liền mở cửa nhưng một chút dũng khí cũng không có.

Nàng khẽ cắn môi, mở cửa.

Bên bồn rửa tay có một nữ nhân đang đưa lưng về phía nàng rửa tay.

Thân Tự Cẩm không có nghĩ nhiều như vậy, vô tri vô giác đứng bên cạnh cô rửa tay.

"Thân Tự Cẩm."

Tiếng nói lãnh cảm trong suốt vang lên.

Thân Tự Cẩm giật nảy mình, nhìn về phía nữ nhân bên cạnh.

Tóc dài, mắt phượng, gương mặt trắng nõn.

Là Xa Cố Lai.

Thân Tự Cẩm cảm thấy không thực tế, ánh mắt kinh ngạc, trái tim cũng nhảy không ngừng.

Có loại cảm giác bừng tỉnh khỏi mộng, nàng vừa mới còn ảo tưởng về cô, bây giờ cô lại xuất hiện ở trước mặt của nàng.

"Cô thế nào bộ dáng nhìn như người chết vậy." Xa Cố Lai ghét bỏ nói.

Cô hôm nay tới đây là bồi một nữ nhà đầu tư, nhà đầu tư kia là một người cuồng mua sắm, kéo lấy Xa Cố Lai theo nàng dạo phố.

Nửa đường bị một người va vào, Xa Cố Lai luôn cảm thấy bóng lưng hết sức quen thuộc, rất giống Thân Tự Cẩm.

Thân Tự Cẩm lấy lại tinh thần, dường như tìm kiếm an ủi, vô ý thức ôm Xa Cố Lai.

Ôm rất chặt.

Xa Cố Lai tự nhiên không nguyện ý, lạnh giọng "Buông tay, đừng để tôi nói lần thứ hai."

Thân Tự Cẩm nghe được mùi hương quen thuộc, trái tim hốt hoảng chậm rãi lại, nàng thu tay về.

"Xa Cố Lai, chị làm sao ở chỗ này."

"Có việc." Xa Cố Lai qua loa trả lời nàng, lắc lắc nước trên tay, không nghĩ cùng nàng nói chuyện tiếp, quay người liền muốn đi.

"Ai ——" Thân Tự Cẩm giữ tay áo cô lại.

Xa Cố Lai quét mắt liếc nhìn nàng.

Thân Tự Cẩm ngoan ngoãn rút về tay, thấy cô muốn đi, liền gọi cô lại "Cái kia... Chị có thời gian không?"

Xa Cố Lai mắt lạnh nhìn nàng.

"Tôi muốn cùng chị nói mấy câu thôi." Thân Tự Cẩm vô hại nói xong mục đích của mình.

Xa Cố Lai điện thoại di động reo một chút, là nữ nhà đầu tư kia.

【 tài xế tôi tới đón rồi, cô nói tới vụ hợp tác kia tôi cảm thấy không sai biệt lắm, trở về liền cho cô câu trả lời chắc chắn, đi trước, cảm tạ cô bồi tôi dạo phố. 】

Xa Cố Lai không có việc gì, vốn là nghĩ đi, nhưng lại tò mò Thân Tự Cẩm muốn nói cái gì, từ ngày đó trở về, các nàng hai có nửa tháng không gặp.

Mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, nàng đều nhanh đã quên còn có Thân Tự Cẩm nhân vật này đang đợi nàng xử lý.

Hai người tìm một gian quán cafe.

"Cô muốn nói cái gì." Xa Cố Lai đi thẳng vào vấn đề.

Thân Tự Cẩm cầm cái ly, trong lòng có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng không có lá gan hỏi một câu.

Nàng tham lam nhìn mắt Xa Cố Lai, chỉ cảm thấy cô tựa hồ càng ngày càng đẹp.

"Nói chuyện." Xa Cố Lai gõ bàn một cái nói.

"Tôi đem đồng hồ đeo tay của chị đem đi sửa rồi." Thân Tự Cẩm nói.

"Đồng hồ?" Xa Cố Lai mê hoặc một chút.

Thân Tự Cẩm ừ một tiếng, "Tôi cảm thấy nó đối với chị rất quan trọng, liền cầm đi sửa rồi."

Xa Cố Lai mới nhớ tới chuyện này, đồng hồ đeo tay này là quà của Bạch Ngu tặng cô làm lễ vật trong ngày sinh nhật, nói quan trọng cũng không quan trọng, dù sao đồng hồ này cũng là Bạch Ngu tiện tay cầm từ nhà ném cho cô.

Bạch Ngu cũng không ít chiếc đồng hồ đeo tay như này.

"Sau này sửa xong, tôi đem qua cho chị nha." Thân Tự Cẩm mặt không đổi sắc thăm dò nói, nghĩ muốn cho hai người sáng tạo cơ hội gặp mặt.

"Ừ." Xa Cố Lai không để ý, cô cảm thấy cùng Thân Tự Cẩm ngồi ở chỗ này nói chuyện rất nhàm chán, còn tưởng rằng nàng muốn nói chuyện quan trọng gì lắm.

Cô đang muốn mượn cớ đuổi nàng đi.

"Xa Cố Lai." Thân Tự Cẩm lấy dũng khí, cắn cắn môi, hỏi ra nhất muốn hỏi đề.

"Chị... Mấy ngày nay có hay không..." Nàng tựa hồ rất khó nói ra miệng, thần sắc xoắn xuýt vô cùng.

"Cô rốt cuộc muốn nói cái gì." Xa Cố Lai không nhịn được.

"Có hay không sẽ nhớ tới tôi!" Thân Tự Cẩm nhắm mắt cắn răng nói ra.

Xa Cố Lai nhíu mày, "cô nói cái gì?"

A a.

Vẫn là quá đột ngột đi.

Thân Tự Cẩm có chút hối hận, nào có người sẽ hỏi người khác loại vấn đề này a. Không nói trước hai người quan hệ không tính là tốt, Xa Cố Lai cùng nguyên chủ như quan hệ tử địch a.

Điên rồi sao ta.

Thân Tự Cẩm nghĩ nện chết chính mình.

Thế nào da mặt dày như vậy.

Quá tự cho là đúng mà.

Thân Tự Cẩm khốn quẫn mặt đều đỏ ửng.

Nàng bắt đầu rất hối hận bản thân tại sao phải hỏi vấn đề này.

Hẳn là muốn hỏi uyển chuyển một chút.

Muốn chết.

Nàng nghĩ.

"Cô muốn nghe được câu trả lời như thế nào." Xa Cố Lai đột nhiên hỏi.

"A?" Thân Tự Cẩm bối rối.

"Tôi nói tôi có, cô có thể làm gì?" Xa Cố Lai nâng mặt, ánh mắt nghiền ngẫm băng lãnh, thuận ý của nàng nói ra lời mà nàng muốn nghe.

"Tôi..." Thân Tự Cẩm không nghĩ tới là kết quả này, có chút nói không nên nói lời.

"Tự nhiên là vui vẻ."

Xa Cố Lai trong lòng cười lạnh, cảm thấy nàng cái dạng này chơi rất vui, trên mặt bình tĩnh nói "Kia liền như cô suy nghĩ, thỉnh thoảng tôi sẽ nhớ tới cô."

Thân Tự Cẩm tim phảng phất như được lông vũ êm ái rót đầy, nàng cho tới bây giờ không có loại cảm giác này.

Lỗ tai của nàng đều đỏ ửng.

Nguyên bản sắc mặt tái nhợt cũng là một mảnh hồng.

Nàng không biết nói cái gì, chỉ là mộc mộc "Nga" một tiếng.

"Tôi có thể thêm WeChat chị sao?" Thân Tự Cẩm đột nhiên nói.

Xa Cố Lai đầu tiên là trầm mặc mấy giây, sau đó lấy ra điện thoại.

Hai người trao đổi WeChat, Xa Cố Lai muốn đi, Thân Tự Cẩm hỏi cô "Tôi về sau có thể đi tìm chị sao?"

Ánh mắt của nàng chân thành chờ mong, giống như là viên thủy tinh nhạt màu.

Xa Cố Lai không thích nàng nhìn với loại ánh mắt này, để cô có loại cảm giác tội lỗi, cô chán ghét đôi mắt của Thân Tự Cẩm.

Cô lãnh đạm ừ một tiếng, rời đi.

Thân Tự Cẩm cảm thấy hôm nay vận khí rất tốt.

Nhìn xem trên điện thoại di động Wechat của Xa Cố Lai, nghĩ nghĩ, nàng đặt ghi chú cho Xa Cố Lai là【 khối băng tiểu thư 】

Xa Cố Lai ngồi trên xe, liên tưởng tới hành vi cử chỉ bình thường của nàng, cô đặt cho Thân Tự Cẩm ghi chú 【 con thỏ điên 】

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ xem duyệt: D

- ------------

Editor: cuối cùng cũng xong chương này mình đi ngủ đây 😪😴 chương này hơi dài dòng chưa dô trọng tâm lắm:))))