Chương 1: Cướp Bữa Sáng Của Nam Chính

Hôm nay là sinh nhật của Mai Huệ, là em gái Trạch Dương, cậu muốn chọn mua một chiếc bánh kem hai tầng xinh xắn cho cô. Sau khi nhân viên cửa hàng gói hộp cẩn thận đưa cho cậu, Trạch Dương vui vẻ xách nó đi đến bên lề đường đợi xe. Vừa hướng tầm mắt về phía trước, bé trai tầm khoảng 6-7 tuổi đang đứng cùng cậu bỗng phi lên vượt đèn đỏ mà không thèm để ý chiếc chiếc ô tô đang lao nhanh tới. Trạch Dương hốt hoảng không kịp suy nghĩ cứ thế lao ra cứu người. Vừa đẩy được cậu bé ngã ra xa tránh khỏi chiếc xe, con ngươi Trạch Dương co rút nhìn mũi ô tô đâm thẳng về phía mình. Cả người cậu cùng hộp bánh kem bị hất tung lên cao rồi ngã xuống. Trước khi mất đi ý thức, Trạch Dương nhìn chiếc bánh kem nát bét tung tóe, ngón tay run rẩy không thể động đậy, cậu rơi nước mắt “Mai Huệ, sinh nhật vui vẻ! Anh xin lỗi!”

“Ting” hệ thống hóa thân vai phản diện kích hoạt thành công.

Trạch Dương đầu đau như búa bổ, cậu từ từ đẩy người ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương: “Là ai đang nói?”

Hệ thống: “Ký chủ, cậu ổn không?”

Lại một lần nữa giọng nói ấy vang lên, Trạch Dương mở to mắt dò xét xung quanh, căn phòng xa lạ nhưng không có ai, cậu cho rằng bản thân đang bị ảo giác.

Hệ thống nhắc nhở: “Không phải ảo giác, tôi là hệ thống, chủ thần sai tôi tới cứu cậu?”

Trạch Dương nghi ngờ nhưng vẫn chưa dừng lại tìm kiếm, cậu cho rằng đây là trò đùa dai của một ai đó, nhưng rõ ràng mới nãy cậu bị xe đâm, sao giờ vẫn lành lặn ở tại nơi này? Còn đây là đâu?

Hệ thống hết nói nổi với ký chủ mới này, nó bất đắc dĩ lên tiếng: “Đừng tìm kiếm nữa, tôi không có thực thể, chỉ cậu mới nghe được tôi nói. Vì cậu làm việc tốt nên mới bị xảy ra chuyện, trong thời gian cậu đang bị mất ý thức tại thế giới thực, chủ thần cho phép linh hồn cậu lưu trú lại ở một thế giới khác. Đây là đặc quyền hiếm có nên không hề dễ dàng, chúng tôi đành ủy khuất cậu thành nhân vật phản diện, cậu chỉ cần diễn tốt hỗ trợ cho hai nhân vật chính kết cục HE và phát triển lêи đỉиɦ cao sự nghiệp là đã có thể tỉnh lại gặp được em gái của cậu.”

Nhắc tới Mai Huệ, Trạch Dương thật sự có quyết tâm quay về nhưng cậu vẫn hơi lo lắng: “Nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”

Hệ thống: “Thì cậu sẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở nơi đây không trở về được nữa. Cậu có một cơ hội suy nghĩ thật kỹ, nếu cậu không muốn làm phản diện có thể lựa chọn một cuộc sống mới tại thế giới này.”

Mặc dù biết trước phản diện thì chẳng có kết cục gì tốt đẹp nhưng cậu vẫn luyến tiếc thế giới thực mà cậu đang sống, vì em gái cậu lựa chọn quay về.

Trạch Dương: “Giờ tôi phải làm gì?”

Hệ thống: “Đầu tiên tôi tải cốt truyện để cậu du nhập thế giới. Nguyên chủ tên Cao Trạch Dương, 18 tuổi sinh viên năm nhất trường đại học Đế Đô, là bạn trúc mã với nam phụ Minh Triết, nam chính Tần Hiên là con trai quản gia được Cao gia tạo điều kiện nuôi dưỡng sống chung. Ba người cùng thích nữ chính Kiều Dĩ, Nguyên chủ ỷ vào thân phận thiếu gia họ Cao luôn tìm cách hãm hại nam chính, thành công biến thành mồi lửa làm cho cậu ta nổi giận từng bước đi lên đoạt lại người yêu. Trong thời gian nam chính ẩn mình xây dựng sự nghiệp, thủ đoạn nguyên chủ ngày càng tàn nhẫn còn bức ép nữ chính kết hôn. Nam phụ Minh Triết can ngăn không được, giận dữ trở mặt cứt đứt luôn tình nghĩa bạn bè. Về sau chuyện đánh tráo thiếu gia thật bị bại lộ, Cao gia nhận lại Tần Hiên. Nam chính bộc lộ tài năng lại lấy được địa vị, cậu ta ra tay trả thù, chà đạp nguyên chủ xuống tầng đáy xã hội. Tóm lại chờ đến khi cậu giống như nguyên chủ gây thù chuốc oán với nam chính xong đợi bị đá ra khỏi nhà là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Trạch Dương nuốt nước miếng, chưa bắt tay vào nhiệm vụ đã thấy tương lai mờ mịt phía trước rồi, vì sống lại cậu cắn răng lao đi tìm đường chết.Trạch Dương ngã vật ra giường, than ngắn thở dài.

Hệ thống: “Ký chủ mau dậy đi, sắp muộn giờ học rồi đó, nhiệm vụ sáng nay là cướp bữa sáng nam chính thị uy khıêυ khí©h.”

Trạch Dương bật người dậy, mẹ nó mới đến đã bắt làm việc không cho chút thời gian thích nghi, cậu cuống cuồng dậy thay quần áo. Bước vào cửa nhà vệ sinh, Trạch Dương sững sờ soi gương, khuôn mặt này có ngũ quan giống cậu y đúc nhưng lại có nước da hồng hào trắng trẻo, nguyên chủ sống trong nhung lụa từ bé nên làn da được bảo dưỡng thật tốt, mềm y như miếng bánh bao. Trạch Dương vuốt tóc rẽ ngôi lệch trái, đôi mắt sáng như sao trời, cặp mày tuấn lãng, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ hồng nhỏ nhắn. Trạch Dương cảm thán: “Kiếp trước hay kiếp này dù có soi lại 10 lần, vẫn là cậu phong độ đẹp trai nhất.”

Hệ thống: “Ha hả… ký chủ đừng có tự luyến quá mức, có phải cậu đã quên thế giới này còn có một nhân vật gọi là nam chính?”

Nụ cười trên môi Trạch Dương chợt tắt, cậu nhớ ra nhiệm vụ đầu tiên sắp phải làm, nói sao cũng không nỡ.

Bước xuống sảnh chính đã có quản gia đợi sẵn, ông khom lưng kính cẩn: “Thiếu gia, bữa sáng đã được chuẩn bị, cậu có thể mang theo dùng trên xe tránh muộn giờ.”

Trạch Dương vội thối lui, tổn thọ quá, lão cha ruột này hố đứa con thảm quá, đang yên đang lành đánh tráo làm gì không biết, thảo nào ông ta săn sóc thiếu gia hết mức ân cần mà lại lạnh nhạt làm lơ đứa con mình nuôi nấng. Cậu nhanh chóng điều chỉnh thái độ, một tay đút túi quần, một tay nhận lấy hộp đồ ăn, khách sáo nói một tiếng cảm ơn rồi kiêu ngạo đi thẳng ra ngoài.

Tài xế cung kính mở cửa, trên xe đã có một người ngồi sẵn, hệ thống vội vàng lên tiếng nhắc nhở người đó chính là nam chính Tần Hiên. Trạch Dương nhìn cậu ta không chớp mắt, giờ thì cậu tin lời hệ thống thật rồi, không nghĩ trên đời còn có người đẹp trai đầy hocmon nam tính đến vậy, mày kiếm mắt sắc, chóp mũi cao thẳng, môi cong mím chặt.

Đợi không thấy Trạch Dương nhúc nhích, tài xe sợ sệt lên tiếng nhắc nhở: “Thiếu Gia, mời cậu lên xe tránh muộn giờ ạ.”

Trạch Dương hoàn hồn, gật đầu nói lời cảm ơn rồi nhanh chân bước vào trong. Tài xế kinh hách khi lần đầu tiên vị thiếu gia này nói lời cảm ơn với ông, bình thường âm dương quái khí cáu gắt xấc xược lắm mà.

Hệ thống: “Ký chủ, mời cậu làm nhiệm vụ. Vì đã đồng ý chịu rằng buộc nên không thể quay đầu thay đổi, nếu không làm sẽ bị trừng phạt 10s giật điện.”

Trạch Dương vội vàng giật ngay hộp đồ ăn của Tần Hiên đang ôm trên tay, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua, cậu lúng túng bất an: “Nhìn gì mà nhìn, tôi muốn hộp thức ăn này.”

Tài xế phía trước lắc đầu, thiếu gia vẫn ngang ngược vô lý như vậy, chẳng thay đổi gì hết, nãy do ông nghĩ nhiều thôi.

Tần Hiên nhàn nhạt đáp: “Cậu chủ muốn là được.” Nói rồi hắn quay mặt hướng ra cửa sổ không thèm nhìn tên thiếu gia đẹp người xấu nết kia nữa, hắn bị cậu ta bắt nạt không ít lần, cùng lắm sáng nay nhịn một bữa cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.

Bỗng trong tay đang trống không xuất hiện một hộp đồ ăn khác, Tần Hiên khó tin ngẩng đầu nghi hoặc.

Trạch Dương xấu hổ ho khan tránh đi tầm mắt chính diện: “Tôi không thích mang nợ người khác, hôm nay muốn đổi khẩu vị chút thôi.”

Hệ thống: “Còn có cách làm nhiệm vụ như thế này sao? Bản chất nhiệm vụ đã hoàn thành không có cớ gì trừng phạt.”

Mở hộp thức ăn, bên trong có bánh ngũ cốc thượng hạng phết kem sốt thơm ngon, thứ này không phải ai cũng có thể dùng. Tần Hiên không thể đoán ra Trạch Dương đang có ý đồ gì. Liếc mắt nhìn bên cạnh, Trạch Dương đã mở hộp của hắn cầm lên chiếc bánh bao nhân thịt ăn ngon lành, bên môi còn dính chút dầu mỡ mấp máy đóng mở, nhìn sao cũng không ra cậu ta có ác ý giống mọi khi, bờ môi Tần Hiên khẽ cong lên, hắn cầm muỗng xúc phần bánh trong hộp từ từ thưởng thức.