Chương 6

Nhan Kha giương mắt nhìn lên người đàn ông có khí thế đáng sợ ở bên cạnh, cổ vũ chính bản thân mình ở trong lòng. Cậu chỉ là một người chơi trò chơi, NPC này thoạt nhìn có hơi doạ người, nhưng cũng không có quan trọng bằng việc nâng cao điểm số.

Cậu nhất định phải luôn ở một chỗ cùng với hắn.

Nghĩ như vậy, Nhan Kha lập tức tự cho rằng bản thân ẩn giấu rất giỏi, càng thêm to gan nhích lại gần người Hiên Dạ Tầm hơn, chân cũng xém tí nữa đã đυ.ng tới hắn.

Sống lưng của Hiên Dạ Tầm hơi hơi ngồi thẳng, lại một lần nữa nhìn thoáng qua Nhan Kha.

Hắn vẫn như cũ lờ mở nhớ rõ, tên nhân loại này lúc trước bị hình dạng nguyên hình của hắn doạ cho đến mức vẻ mặt sau đó của cậu rõ ràng vô cùng hoảng sợ, còn có sự so sánh đối lập với thời điểm mà cậu nhìn thấy Hiên Viên Thần, sự si mê và ái mộ kiểu đó hiện lên rõ ràng lên trên khuôn mặt cậu.

Ký ức mơ hồ ấy sau khi nhìn thấy Nhan Kha lập tức biến thành khuôn mặt rõ ràng. Lúc ấy cả khuôn mặt Nhan Kha giống như lập tức có thể ửng đỏ lên, thậm chí còn quên mất luôn cả việc sợ hãi hắn, trong mắt chỉ có Hiên Viên Thần. Vẫn luôn miệng nói cậu là fans lớn nhất của Hiên Viên Thần, vào thế giới giải trí chính là vì để có một ngày có thể đứng gần anh ta hơn, đến cả nằm mơ cũng đều mơ được quay phim cùng với anh ta, vân vân và mây mây…

Lúc trước Hiên Dạ Tầm đối với mấy cái này rõ ràng là không có bất kỳ cảm giác gì.

Từ khi hắn sinh ra đã mang tới cảm giác khiến người ta sợ hãi, còn Hiên Viên Thần sinh ra đã có sẵn cảm giác khiến người ta muốn theo đuổi.

Từ đầu tới cuối, tất cả mọi người ở giữa hắn và Hiên Viên Thần đều sẽ không chút do dự mà chọn người phía sau.

Rõ ràng Hiên Dạ Tầm sớm đã quen rồi. Cũng đã hoàn toàn không để ý.

Chỉ là hiện tại, hắn thế mà lại không biết vì lí do gì cứ lặp đi lặp lại cái hồi tưởng đủ loại chi tiết khi Nhan Kha nhìn thấy Hiên Viên Thần lúc trước.

Càng nghĩ, thì càng thêm nhíu mày.

Tên nhân loại này nếu như thích Hiên Viên Thần như vậy thì tại sao lại phải đi theo hắn?

Nếu như sau khi rời khỏi hắn, có phải sẽ lại đi tìm Hiên Viên Thần hay không?

Xe nhanh chóng chạy về phía sân bay, không khí trên xe vẫn luôn rất trầm mặc, Nhan Kha cũng không dám nói chuyện.

Đợi đến khi xe đậu ở bãi đỗ xe tư nhân của tầng thượng sân bay. Hiên Dạ Tầm lập tức mở cửa xe bước xuống xe ra ngoài. Huyền Vũ đi sát theo sau.

Nhan Kha cũng vội vàng bước xuống xe, kết quả ngẩng đầu lên nhìn lại phát hiện hai người lẽ ra vừa mới bước xuống xe kia đã lập tức biến mất không thấy đâu nữa rồi.

Tầng thượng to như vậy, thế mà lúc này đến một người cũng không nhìn thấy.

Nhan Kha giật mình hoảng sợ: “Hiên Dạ Tầm?”

Không có âm thanh đáp lại.

“Aaa quả nhiên vẫn là không được.”

Trên bão bình luận đều là một mảng thán, âm thanh ai oán đáng tiếc.

“Tôi biết ngay mà. Tuyến này sẽ không có ai có thể mở được đâu.”

“Cứu mạng, tôi giống như đã biết bọn họ đi đâu rồi.”

“Thế là streamer nhỏ này không phải toi đời rồi.”

Lời này của người kia mới nói xong, âm thanh của Hiên Dạ Tầm vang lên.

“Chỗ này.”

“!!”

Nhan Kha quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy thân ảnh của Huyền Vũ ở phía trước xe.

Nhan Kha thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng chạy qua. Đang lúc tới gần Huyền Vũ, cảnh sắc trước mắt cậu đột nhiên thay đổi.

Bãi đỗ xe trên tầng thượng có tường bao quanh ban đầu đã biến mất không thấy nữa mà trực tiếp biến thành một mái nhà bằng phẳng nếu như đi thêm một bước thì lập tức sẽ bị rơi xuống.

Gió trên cao đang thổi phù phù, mà thân hình thon dài của Hiên Dạ Tầm còn mang theo một tia lười biếng cứ thế đứng ở trên không trung một cách thần kỳ.

Nhan Kha mở to hai mắt, cuối cùng cũng ý thức được vì sao Huyền Vũ nói cậu không có cách nào đi theo.

Họ thế mà lại không có ý định ngồi máy bay.

Mắt thấy Huyền Vũ cũng muốn tiến vào không trung từ mép rìa của toà nhà, Nhan Kha vì sợ rằng cái đùi này sẽ chạy mất nên lập tức vội vàng nắm lấy Huyền Vũ.

“Mang tôi theo với.”

Thân ảnh của Hiên Dạ Tầm dừng lại một chút, nhìn về phía Nhan Kha.

Gió của tầng thượng đang thổi phù phù, thổi phồng cả cái áo khoác của Nhan Kha lên. Tiểu nhân loại đáng thương vừa rồi mới khập khiễng chạy tới lúc này còn đem một nửa thân mình thò ra không trung, gắt gao mà nắm lấy cánh tay của Huyền Vũ, bộ dạng đó… nhìn thoáng qua lập tức cảm nhận được cậu vô cùng ỷ lại Huyền Vũ.

Huyền Vũ nhìn Nhan Kha, cũng đã có một chút không đành lòng. Cậu ấy quay đầu lại nhìn thần quân, sắp sửa tỏ ý bản thân có thể mang theo cậu đi.

Thì Hiên Dạ Tầm nhấp môi một chút, ngược lại lướt qua cậu ấy, trước tiên giật lấy tay của Nhan Kha qua.

“Đi thôi.”