Tóm lại, điểm mấu chốt là chỉ cần điều đó khiến đối phương không hài lòng thì hắn sẽ làm bất cứ điều gì.
Kết quả là hai gia đình thực sự không còn liên lạc với nhau.
Cho đến một buổi chiều cách đây một tháng, sau khi một ông lão thần bí đến nhà, Ninh Chấn Đông bắt đầu cố ý hoặc vô ý tiếp cận Chu Dư, đồng thời tạo ra nhiều cuộc gặp gỡ giữa nguyên chủ và Ninh Tiêu.
Hệ thống mèo rất quen thuộc kịch bản: [Ninh Chấn Đông tìm đại sư, đại sư nói với ông ta rằng cậu là quý nhân của Ninh Tiêu.]
“Vậy thì tốt rồi, không cần phải lấy lòng ông ấy rồi.”
Chu Dư cười, tiến lên đỡ Ninh Chấn Đông, đẩy Ninh Tiêu ra: "Tùy tiện tợi thăm, cháu không quấy rầy ông chứ?”
Đừng hỏi tại sao hắn không đỡ Ninh Tiêu mà lại đỡ ông lão, đơn giản là vì hắn muốn đυ.ng chạm với chồng tương lai.
"Làm sao lại phiền cơ chứ? Cửa của Ninh gia chúng ta lúc nào mở rộng đối với Tiểu Dư.”
Ninh Chấn Đông cười hiền đến mức Ninh Tiêu ở bên cạnh còn nghi ngờ đây có phải chính là người vừa đánh mình hay không.
Ninh Tiêu dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Dư, hắn không biết tên ngốc đó đã dùng loại ma pháp gì đối với ông nội mình mà có thể khiến ông coi trọng gã.
Cái gì mà quý nhân. Hừ, lừa trẻ ba tuổi à.
"Ha ha..." Chu Dư thấp giọng cười, "Vậy sau này cháu nhất định phải đến cửa Ninh gia thường xuyên hơn, nếu không cháu sẽ phụ lòng tốt của ông."
Ninh Tiêu: "..."
Vô sỉ! Đúng là không cần mặt mũi.
Ninh Chấn Đông liếc nhìn cháu trai cứ đứng như khúc gỗ, nói: "Nếu Tiểu Dư thích, cháu cũng có thể sống ở đây."
Nói xong ông đi tới trước ghế sofa, dùng nạng chỉ vào đống quà: “Chút nữa cháu tìm Ninh Tiêu đòi tiền nhé.”
Ninh Tiêu: "...?"
Tại sao?
Không quen biết lại bắt hắn phải trả tiền?
Chu Dư chớp chớp mắt, trong nháy mắt hiểu ra ý tứ của Ninh Chấn Đông, vộ ngoan ngoãn đáp: "Vâng! Cháu biết rồi ông.”
Chu Dư dìu Ninh Chấn Đông ngồi xuống sô pha, rồi mới chạy về phía Ninh Tiêu, khiến cho vẻ mặt Ninh Tiểu hoảng hốt cảnh giác lùi về ra sau: "Chu Dư, dừng lại."
"Ninh Tiêu!" Giọng nói của Ninh Chấn Đông như tiếng chuông, đầy sự uy hϊếp.
Chu Dư cười hắc hắc, đút túi quần đi tới trước mặt Ninh Tiêu.
Mí mắt Ninh Tiêu giật giật, nếu Ninh Chấn Đông không ở đây, hắn nhất định phải ném tên vô lại này ra ngoài.
Cho đến khi mặt Ninh Tiêu dần đỏ lên, Chu Dư mới chớp mắt nhìn người có đôi mắt hoa đào mảnh mai rồi lấy điện thoại di động trong túi ra: “Anh Ninh, anh nghĩ gì vậy? Tôi chỉ muốn anh chuyển tiền cho tôi mà thôi.”