Ông lão tức giận nói: "Nói thật với ông nội, đừng nói với ông rằng cháu thật sự muốn qua lại với cái tên dơ bẩn kia đấy nhé?”
Ninh Tiêu cúi đầu thở dài: "Không có, ông nội."
Ông lão hừ lạnh một tiếng: "Dù có hay không, hôm nay ông cũng sẽ nói rõ ràng cho cháu biết, chỉ cần ông còn sống, thứ bẩn thỉu đó cũng sẽ không bao giờ bước vào Ninh gia chúng ta."
"Còn nữa, cháu phải nhanh chóng đính hôn với Chu Dư. Đây là mệnh lệnh."
Chu Dư?
Trước kia đối phương còn rụt rè, nhưng ngày hôm qua tên đó lại dám quyến rũ hắn, điều đó khiến hắn rất khó chịu.
Nghĩ tới đây, Ninh Tiêu cau mày: "Tại sao nhất định phải là cậu ta?”
Ông lão thở dài: “Bởi vì đứa nhỏ đó là quý nhân định mệnh của cháu.”
Ninh Tiêu đang muốn nói hắn không tin lời này, thì có người gõ cửa thư phòng: "Mời vào."
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen, tóc vuốt ngược bước vào cung kính bẩm báo: “Lão gia, Chu thiếu gia đến rồi.”
"Ồ, ở đâu? Mau đưa tôi tới đó." Ông lão đứng dậy khỏi ghế, không quên nắm tay Ninh Tiêu, "Cháu đi với ông ra ngoài đó.”
Ninh Tiêu đang muốn kiếm cớ chạy trốn: "..."
Khi đi xuống lầu, họ nhìn thấy một chàng trai mặc vest trắng ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Bởi vì Ninh gia không có bà chủ, tất cả đồ trang trí đều là màu trắng, nhưng vào lúc này, bởi vì có thêm thiếu niên cảm giác căn phòng đều ấm áp hơn.
Bên cạnh hắn rất nhiều hộp quà.
Có một cô hầu gái đứng đằng sau hắn, thì thầm điều gì đó với hắn.
Có lẽ vì vui vẻ, đôi môi mỏng đỏ mọng của hắn gợi lên nụ cười, không hề phô trương nhưng lại khiến người ta khó chịu.
"Tiểu Dư, cháu đến rồi.”
Nghe có người nói chuyện chàng trai lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, nở nụ cười đáng yêu ngọt ngào nói: "Chào ông nội Ninh."
Ninh Chấn Đông, người đứng đầu Ninh gia, khi còn trẻ được cho là thủ lĩnh số 1, số 2 của Yển Thành.
Những năm cuối đời, sau khi chuyển giao gia tộc cho Ninh Tiêu, ông không còn hứng thú với chuyện thế sự nữa, sống ẩn dật, điều mà người thường không dễ thấy.
Nghe nói Chu gia cũng là một đại gia tộc ở Yển Thành, cách đây mấy chục năm, hai nhà vẫn có quan hệ thân thiện, tuy nhiên do thế hệ cũ của nhà Chu đã qua đời từ lâu, còn Chu Tứ và Chu Dư. Bởi vì cha của bọn họ khá chăng hoa nên Ninh Chấn Đông không thích từ đo Ninh gia và Chu gia cũng ít qua lại với nhau hơn.
Về phần Chu Tứ, hắn là một kỳ tài kinh doanh, chỉ trong mấy năm, hắn đã khôi phục lại tất cả những mất mát mà thế hệ cha mình đã làm mất, thậm chí còn có xu hướng mờ nhạt để bắt kịp những người đi trước.
Ninh Chấn Đông rất lạc quan về điều đó, nhưng cháu trai của ông, Ninh Tiêu, dường như có ác cảm với hắn và thường xuyên gây khó dễ.