Chương 24

“Xem ra lỗ tai của ông điếc rồi, đến trò chuyện cũng không được.”

“Không phải, Chu thiếu gia không phải do tôi đánh, đều do tên tiểu tử Phương An kia đánh…”

“Anh rể, anh không thể bỏ mặc em được. Là anh, anh muốn tên Chu thiếu gia kia nên em mới giúp anh mà…”

Ha ha, đến hoạn nạn mới biết ai là người nhà.

Khương Nguyên Kỳ không quan tâm, hắn đi vào bước đi tới chỗ La Phụ rồi ngồi xuống đối diện, “Người anh em uống rượu rất giỏi nhỉ?”

La Phụ nhâm nhi ly rượu trong tay, khẽ nói: “Tôi chỉ là uống rượu để khiến mình bình tĩnh hơn thôi, anh tin điều đó không?”

Hắn mặc dù đoán được người tới không phú thì quý, nhưng ai mà biết được người này địa vị cao đến dọa người.

Nhìn tình hình này thì đừng nói ở quán bar này chơi đùa, thậm chí ở trên dây cao áp nhảy disco cũng không thành vấn đề.

Khương Nguyên Kỳ dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn La Phụ, tiền nhiệm của Lục Hạc cùng Chu Dư gặp mặt, chuyện này thật thú vị.

Ngay sau đó, bên kia truyền tới âm thanh rêи ɾỉ đau đớn.

Bên này tĩnh lặng, bên kia thì ồn ào náo nhiệt.



Mà lúc này, trên xe Maybach màu đen.

Chư Dư dùng thái độ rất ngoan ngoãn của mình để thương lượng, “Tôi không muốn đi đến bệnh viện.”

Nói rồi hắn cúi đầu nhìn ngón tay của mình, xác thật vết thương cũng không phải rất sâu, nếu không có kính vỡ của đèn dính ở bên trong nói không chừng vết thương đã sớm lành lại.

Tuy nhiên, nếu đã bị thương hắn cũng phải lợi dụng điều này để tối ưu hóa ưu thế mình trước mặt Ninh Tiêu.

“Cậu sợ đến bệnh viện?” Ninh Tiêu vừa lên xe đã mở máy tính ra làm việc, mặc dù mở miệng nói chuyện nhưng ngón tay của hắn vẫn như cũ gõ cạch cạch trên bàn phím, rất bận rộn.

Ngay cả việc đi nhìn Chu Dư cũng không có thời gian.

Cho nên hắn không nhìn thấy được ánh mắt tâm cơ vừa rồi của Chu Dư.

“Cũng không phải. Chủ yếu đến bệnh viện rất phiền phức, mà bây giờ thời gian đã muộn rồi.”

Giọng nói của Ninh Tiêu có đôi chút lạnh lẽo, “Biết phiền phức thì về sau bớt đi mấy địa phương đó đi.”

Chu Dư duỗi lưng tựa vào ghế, một tay chống cằm, vẻ mặt lộ ra sự hơi khó xử, “Anh Tiêu, anh cũng biết rồi đó. Tôi lớn lên đẹp mắt như vậy dù ở đây cũng sẽ gặp chuyện như vậy thôi.”

Đôi mắt Ninh Tiêu rốt cuộc rời khỏi màn hình máy tính mà liếc qua nhìn Chu Dư một cái, dùng giọng điệu không thể tưởng tượng được nói với hắn: “Da mặt của cậu thật dày.”