Bởi vì đánh nhau, cổ áo sơ mi trắng bị mở rộng, xương quai xanh vốn dĩ trắng nõn đã bị dính một lớp mồ hôi mỏng.
Giống như một quả đào mới chín, mềm đến nỗi chỉ cần cắn một miếng sẽ cảm nhận được hương vị mọng nước, ngọt ngào.
Thay vì nếm thử, Ninh Tiêu cảm thấy có lẽ sẽ thú vị hơn khi hắn chơi đùa trong lòng bàn tay.
Ninh Tiêu nhắm mắt lại, áp chế sự bực bội ở trong mắt: "Còn chưa đứng dậy."
Khóe miệng Chu Dư nhếch lên, "Anh Tiêu, đau quá ~"
La Phụ đứng ở bên cạnh, hai mắt trợn trừng, chết lặng.
Người này có hai nhân cách à? Vừa rồi ở đây hô to gọi lớn, trước mặt người đàn ông này lại trở nên manh mềm yếu đuối.
Lông mi Ninh Tiêu khẽ run, đang định nói "Đừng ra vẻ” thì nhìn thấy Chu Dư run rẩy giơ tay phải lên, đầu ngón tay trắng hồng không biết lúc nào đã nhuộm đỏ tươi.
Hình ảnh này đẹp đến nghẹt thở. Khiến hắn chỉ muốn chà đạp, chơi đùa đến khi kiệt sức mới thôi.
"Anh Tiêu, đau quá ~"
Lông mi Ninh Tiêu run rẩy, hắn thầm mắng mình là cầm thú.
Ninh Tiêu thở dài, đỡ hắn đứng dậy: "Đứng yên."
Tuy nhiên, Chu Dư lại ngã vào người hắn, thân thể mềm mại không xương của hắn cọ cọ kí©h thí©ɧ Ninh Tiêu, "Anh Tiêu, chân em đau quá, tên đó vừa mới đánh em.’
Ninh Tiêu liếc nhìn vệ sĩ cường tráng được mà Chu Dư chỉ, chỉ thấy đối phương không ngừng run rẩy.
Ninh Tiêu thu hồi tầm mắt, nắm lấy Chu Dư đầu ngón tay rồi nhìn xuống, mảnh thủy tinh chỉ lớn bằng nửa móng tay, nếu là hắn, chỉ cần rút ra là xong.
Nhưng bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay hắn quá mảnh khảnh, nhìn có vẻ rất yếu đuối. Hắn sợ nếu dùng sức rút ra đối phương sẽ khóc.
"Kiên nhẫn đợi một lát. Chút nữa tôi sẽ sai người đưa cậu tới bệnh viện.”
Hai mắt Chu Dư đỏ bừng, chóp mũi cũng đỏ lên, Ninh Tiêu cảm thấy hắn giống như sắp khóc tới nơi rồi.
Tại sao lại khóc?
Tuy nhiên, ngay sau đó, một giọng nói ủy khuất nào đó lại vang lên: "Mông tôi cũng đau, không biết có bị xẹp không, anh Tiêu, anh giúp tôi sờ nó đi."
Ninh Tiêu: "..."
Ninh Tiêu nhắm chặt mắt, đẩy người ra: "Im miệng.”
Lẽ ra hắn không nên đến!
Nếu tên này bị đánh chết thì càng tốt.
La Phụ hít sâu một hơi: "..." Tên này mặt thật dày.
Đám người đi theo Ninh Tiêu hít sâu một hơi: “…”
Thì ra anh Ninh thích như vậy.
Lúc này, người đàn ông trung niên ở trên lầu cuối cùng cũng loạng choạng đi xuống, cố gắng nịnh nọt: "Ninh tổng đến rồi! Tôi tiếp đón không chu đáo, thật là không phải. Mong ngài bỏ qua cho.”
Ninh Tiêu lạnh lùng liếc nhìn gã không nói chuyện.