Vệ sĩ vừa đi xuống, vẻ mặt Phương An trở nên dữ tợn, giơ ngón giữa ra cho Chu Dư: "Mày chết rồi nha con>’
Chu Dư nhếch môi cười, cũng duỗi ra ngón giữa với Phương An.
Mấy tên vệ sĩ không phải đồ bỏ đi, sức mạnh rất khá nhưng bởi vì ông già tầng hai nói muốn “bắt sống”
nên không ra đòn mạnh muốn túm bả vai Chu Dư để khống chế hắn.
Chu Dư nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ kích động không thể che giấu, hắn đang muốn di chuyển, lại không nghĩ tới một bóng người từ phía sau lao lên.
Là La Phụ.
Sự hứng thú trong mắt Chu Dư càng trở nên mãnh liệt hơn.
Hắn thậm chí còn không nhìn rõ La Phụ hành động như thế nào. Tên vệ sĩ đó đã bị La Phụ nắm lấy cánh tay và ném xuống mặt đất.
Sau đó, hắn nhanh chóng lao tới ba tên vệ sĩ dường như muốn hạ gục bọn họ ngay lập tức.
"Chà, anh cũng hung hăng đấy chứ." Chu Dư nhìn vệ sĩ nằm trên mặt đất, giọng nói đầy hứng thú.
"Nhanh tới hỗ trợ!" La Phụ tức giận.
Chu Dư cười đáp: "Đến ngay."
Vừa dứt lời, tên vệ sĩ mặc đồ đen bị La Phụ ném xuống đất đã đứng dậy.
Trong mắt Chu Dư hiện lên một nụ cười lạnh lùng, đôi chân dài thẳng tắp hơi khụy xuống, đang chuẩn bị ra tay thì trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói: "Ký chủ, người đàn ông của cậu đến rồi!" 』
Người đàn ông của hắn đang ở đây!
Điều này thật thú vị!
Giây tiếp theo, "Bang——"
Chu Dư bị đánh vào mông.
Chu Dư có chút bối rối.
Chu Dư cảm thấy có chút khó chịu.
Lại thấy đối phương giơ tay ra chuẩn bị chạm vào mông hắn lần nữa, nhưng hắn cũng chả buồn trốn, cứ thế đứng im.
"Dừng tay.”
Chỉ với hai từ, toàn bộ nơi đây trở nên lạnh lẽo.
Cái tay sắp chạm vào mông của Chu Dư hơi khựng lại, La Phụ thấy thế, quay người lại giơ chân đá văng cái tên vệ sĩ đó ra xa.
Chu Dư kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy một nhóm người đi giày da do Ninh Tiêu cầm đầu đang đi vào.
Hốc mắt Chu Dư hơi đỏ lên, "Anh Tiêu~"
Âm thanh cuối câu kéo dài, giống như một đứa nhỏ bị bắt nạt và chờ người lớn tới cứu giúp.
La Phụ nhướng mày, trong lòng đoán được thân phận của người đàn ông lạ mặt này, thở phào một hơi.
Tên đàn ông trung nên ở tầng trên trông thấy Ninh Tiêu cao lớn uy nghiêm, đều cảm thấy hơi bất an.
Gã hét lên với giọng run rẩy: "Dừng lại, dừng lại đi." Sau đó, hắn vừa nói vừa vội vàng chạy xuống lầu.
Đúng lúc, Ninh Tiêu đi tới nơi xảy ra hỗn chiến.
Hắn cúi người nhìn Chu Dư ngồi trên mặt đất, “Cậu thật biết gây chuyện?”
Chu Dư chớp mắt: Cảnh tượng và giọng điệu này có vẻ quen quen?