“A~ xin lỗi, là tôi chơi tệ quá.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
“Không sao, chỉ là trò chơi thôi mà.” Người chơi ở vị trí thứ ba có tên là "Thích Khách" an ủi.
“Wow!! Cả nữ chính cũng có mặt à!” Hệ thống bất ngờ kêu lên.
Thẩm Khanh Thu mỉm cười, trong mắt lóe lên chút thú vị, có vẻ hấp dẫn rồi đây.
“Tôi xem bảng xếp hạng rồi, cô ấy là Vương Giả Vinh Quang với hơn 50 sao, chắc chắn không phải dạng vừa đâu.” Trần Mặc Trạch giải thích.
“Ôi, lợi hại quá!” Lục Miểu Miểu kinh ngạc thốt lên.
“Thật à? Con gái mà cũng chơi giỏi vậy sao?” Stalker tỏ ra không tin, bèn hỏi Thẩm Khanh Thu: “Cô tự leo rank đấy à?”
Thẩm Khanh Thu mở mic, trả lời thờ ơ: “Bộ con gái là chơi không giỏi được hả?”
“Coi thường con gái à?” Giọng của Thẩm Khanh Thu tuy dịu dàng nhưng lúc này lại có vẻ không vui, giọng điệu khá lạnh lùng.
Cảm giác kiêu ngạo và khó gần lập tức hiện rõ.
Phòng trò chơi bỗng trở nên yên tĩnh, không ai ngờ rằng giọng của Thẩm Khanh Thu lại hay đến vậy.
Stalker vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, có lỗi quá, cô đừng giận nhé.”
Thẩm Khanh Thu không nói gì, chỉ khẽ hừ một tiếng, trong tiếng hừ ấy mang đầy vẻ kiêu kỳ.
“Đúng rồi, anh ấy nói chuyện không suy nghĩ đâu nên cô đừng bận tâm nha.” Thích Khách nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi Thẩm Khanh Thu: “Cô chơi vị trí nào? Để tôi tranh slot giúp cho.”
“Tôi chơi tất cả, vị trí nào cũng được.”
Thẩm Khanh Thu gửi thông tin thành tích qua, tỉ lệ thắng 100% khi đi rừng, và hơn 90% khi chơi xạ thủ hoặc pháp sư, bảng thành tích của cô làm cho mọi người trong phòng game đều lóa mắt.
“Wow!” Stalker huýt sáo: “Đỉnh thật đấy!”
Trần Mặc Trạch cũng không ngờ người chơi mà anh chọn ngẫu nhiên lại giỏi đến vậy: “Vậy cô đi rừng nhé, tôi sẽ nghỉ một trận.”
“Được thôi, thưa ông chủ~”
Thẩm Khanh Thu có thói quen kéo dài âm cuối khi nói, nghe như đang làm nũng, giọng ngọt ngào tự nhiên, như thể cô vốn đã như vậy rồi.
Chỉ nghe giọng thôi, trong đầu Trần Mặc Trạch đã mơ hồ vẽ ra hình dáng của cô. Mặc dù không rõ mặt mũi nhưng chắc chắn là mỹ nhân.
Trần Mặc Trạch ngồi ở vị trí đầu tiên, lựa chọn tướng trong lúc đếm ngược. Anh còn chưa chọn thì Stalker vội kêu lên: “Anh Mặc, chọn tướng đi, hết giờ rồi kìa!”
Trần Mặc Trạch giật mình, bèn chọn bừa một pháp sư: “Hơi lag chút.”
“Ồ~ anh chọn pháp sư à, vậy tôi sẽ đi top, A Từ à, cậu đi xạ thủ, chị Miểu Miểu đi hỗ trợ, rồi theo rừng mà di chuyển là ổn.” Stalker nhanh chóng sắp xếp đội hình.
“Được.” Lục Miểu Miểu ngoan ngoãn đồng ý, vì cô ấy mới chơi trò này nên không rành lắm, ai bảo sao nghe vậy.
Trò chơi nhanh chóng bắt đầu, Thẩm Khanh Thu lao thẳng vào rừng đối phương. Nhìn thấy Lục Miểu Miểu lẽo đẽo theo sau mình, cô nói: “Không cần theo tôi đâu, đi ra mid lấy cấp 2 đi, tôi sẽ vào cướp rừng.”
Lục Miểu Miểu còn chưa kịp trả lời, Trần Mặc Trạch đã nói: “Đi bot đi, tôi chơi Doanh Chính dọn lính nhanh lắm.”
“À… vâng.” Lục Miểu Miểu đáp rồi rẽ về đường dưới.
Cô ấy liếc nhìn về phía Thẩm Khanh Thu, thấy cô đã gặp rừng đối phương và bắt đầu giao chiến, lúc này mới hoảng hốt.
Cô ấy vừa định nói gì đó, đã thấy Trần Mặc Trạch bỏ lính mà lao thẳng đến chỗ Thẩm Khanh Thu.
Lục Miểu Miểu mím môi, trước đây lỡ cướp của anh một con lính mà anh cũng nói, giờ lại bỏ lính chỉ để cứu người.
Đúng lúc này, hệ thống thông báo Thẩm Khanh Thu đã có chiến công đầu, và vị tướng hỗ trợ máu ít bên đối phương cũng bị Trần Mặc Trạch vừa đến thu phục kịp.
Pháp sư của đối phương sau khi dọn lính xong mới muộn màng chạy đến, nhìn thấy Thẩm Khanh Thu chỉ còn một chút máu đã lao tới, nhưng bị cô khéo léo né tránh và lấy luôn mạng, hoàn thành cú đúp.
“Cô chơi giỏi quá!” Trần Mặc Trạch chân thành khen ngợi: “Lần đầu tiên tôi gặp một cô gái chơi hay như vậy đấy.”
Từ đầu đến cuối Trần Mặc Trạch đều theo dõi từng bước di chuyển và sự thể hiện trong từng thao tác của Thẩm Khanh Thu, anh thấy rất rõ.