[Thế giới 1] Chương 8

Cách nói của Hướng Bội San đầy chân thành, đáng tiếc không có cảm động được bất cứ ai. Bộ dáng đáng thương ấy chỉ dành cho người mù nhìn thôi.

Tống Dư Hàm nhẹ nhàng mà cười một tiếng, an tĩnh lâu như vậy cô rốt cuộc cũng mở miệng: "Hướng tiểu thư tựa hồ nghĩ sai rồi, nơi này là Phạm gia, đứa trẻ này là hài tử của Phạm gia chúng tôi. Hướng tiểu thư còn có gì không yên tâm sao?"

"Tống tiểu thư nói đúng nhưng là ta quá lo lắng chi Tiểu Vũ, rốt cuộc Tiểu Vũ từ trước tới nay đều không có rời xa ta quá lâu." Hướng Bội San ngây người ngẩn ngơ, nhìn Tống Dư Hàm, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Lời nói này của Hướng Bội San còn không phải cường điệu lên việc Phạm Lăng Vũ không thể rời xa mẹ mình sao? Hướng Bội San không tự giác liếc nhìn Phạm Lăng Vũ một cái.

Phạm Lăng Vũ vẫn chưa biết đã xảy ra sự tình gì. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình lúc này, lập tức chán ghét Tống Dư Hàm, lại nhớ đến lời nói của mẹ đối với mình lúc trước nhịn không được trừng mắt với Tống Dư Hàm: "Ngươi là người xấu! Không được khi dễ mẹ của ta!"

Lời nói này vừa được thốt ra, Tống Dư Hàm liền nhịn không được mà nở nụ cười nhàn nhạt.

Phạm phu nhân cùng Phạm Trình Trạch sắc mặt hai người cũng lãnh đạm đi một chút. Phạm Lăng Vũ vẫn còn là một đứa trẻ, sẽ không biết nói ra những lời như thế. Trừ bỏ Hướng Bội San ở bên người, còn có ai sẽ dạy đứa bé ấy việc nói năng như thế với người lớn?

"Tôi biết một người phụ nữ như Hướng tiểu thư đây mang bên mình một đứa bé cùng không dễ dàng gì. Bất quá, cô tựa hồ không có đem đứa bé ấy dạy dỗ tốt thì phải?"

Tống Dư Hàm cũng không bởi vì lời nói của Phạm Lăng Vũ mà nổi giận, càng làm cho áy náy của Phạm Trình Trạch đối với cô lớn hơn.

"Tống tiểu thư không cần để ý, Tiểu Vũ chỉ là luyến tiếc tôi, ngày thường nó không phải thế này đâu." Hướng Bội San cuống quýt vẫy tay giải thích, chỉ sợ vì lời nói ban nãy của Tiểu Vũ mà Phạm phu nhân cùng Phạm Trình Trạch không thích Phạm Lăng Vũ nữa.

Phạm phu nhân cũng lười nghe Hướng Bội San giải thích: "Tốt, ta biết cô luyến tiếc Tiểu Vũ, cô có thể mỗi tháng đến Phạm gia thăm nó nhưng cô chỉ có nửa ngày." Phạm phu nhân không phản đối mà trực tiếp nói cho Hướng Bội San, một chút ý tứ thương lượng cũng không có. Kết quả này cùng với ý tưởng trước của Hướng Bội San khác nhau, bất quá hiện tại thoạt nhìn chỉ có thể như vậy: "Không quan hệ, có nửa ngày là được rồi."

Phạm phu nhân nói đều đã nói xong, mà Hướng Bội San lại đứng đó không muốn rời đi.

Tống Dư Hàm nhìn Hướng Bội San liếc một cái, cố ý ở trước mặt cô ta cùng Phạm phu nhân thương lượng: "Mẹ, nếu Tiểu Vũ đã ở lại Phạm gia, vậy thì để thằng bé ở bên kia cùng chúng con đi. Trình Trạch mỗi ngày tan tầm đều có thể nhìn thấy Tiểu Vũ."

"Đúng vậy mẹ, để cho Tiểu Vũ ở bên kia với chúng con cũng tốt." Phạm Trình Trạch đối với đề nghị của Tống Dư Hàm tự nhiên là tán đồng.

"Không thể!" Phạm phu nhân vừa mới mở miệng, Hướng Bội San liền vội vàng chen vào nói.

Cô ta không yên tâm khi để cho Phạm Lăng Vũ ở bên kia cùng với Tống Dư Hàm. Vạn nhất Tống Dư Hàm thừa dịp Phạm phu nhân cùng Phạm Trình Trạch không ở đó, đối với Tiểu Vũ không tốt thì làm sao bây giờ?

Phạm Trình Trạch có chút không vui mà nhíu mày: "Hướng tiểu thư, chúng tôi cũng không có hỏi ý kiến của cô đâu.

Hướng Bội San cũng không nghĩ tới Phạm Trình Trạch sẽ nói như vậy, cô ta nhìn Phạm phu nhân ánh mắt tràn đầy bất an. Phạm phu nhân biết Hướng Bội San có ý tứ gì, kỳ thật Phạm phu nhân đối với Tống Dư Hàm cũng không thực sự yên tâm. Lúc trước, cô không muốn để Lăng Vũ ở lại Phạm gia, hiện tại bây giờ chẳng những không ngăn cản mà ngược lại còn muốn để Lăng Vũ ở bên kia nuôi dưỡng. Ai biết Tống Dư Hàm muốn làm cái gì?

Tống Dư Hàm cũng hoàn toàn không sốt ruột, cô chắc chắn có thể làm cho Phạm phu nhân đáp ứng yêu cầu của mình.