[Thế giới 1] Chương 18

Phạm Trình Trạch mày không khỏi nâng lên. Phạm phu nhân sửng sốt, lại không khỏi phân trần che chở Phạm Lăng Vũ:

“Con đối xử với Tiểu Vũ như vậy nghiêm khắc làm cái gì hả? Tiểu Vũ bây giờ vẫn còn nhỏ đó, chỉ là là đem thư phòng làm rối loạn lên một chút mà thôi, sai người hầu đi sửa sang lại không phải là xong rồi sao?”



Lại là “Tiểu Vũ bây giờ vẫn còn nhỏ” những lời này làm ánh mắt Tống Dư Hàm không khỏi lạnh lùng lên.

Mỗi lần Phạm Lăng Vũ phạm vào sai lầm, Phạm phu nhân đều sẽ nói với Tống Dư Hàm nói những lời đó, che chở thằng bé không bị cô trách cứ.

“Tiểu Vũ không cẩn thận đem thư phòng làm rối loạn? Em đặt đồ vật ở trong thư phòng đều không có việc gì đi?” Nghe xong Tống Dư Hàm nói, Phạm Trình Trạch cũng biết cô vì cái gì vừa đi mà đã quay lại.

Hắn biết ban ngày cô ở trong thư phòng làm việc, tám phần là thời điểm Phạm Lăng Vũ đi vào đó chơi, đem các đồ vật ấy làm rối loạn lên. Tống Dư Hàm ghét nhất là đồ vật của bản thân bị để lung tung, bừa bãi.

Biết rõ hành vi Phạm Lăng Vũ như vậy là không đúng, Phạm Trình Trạch vẫn là cố ý mà vô tình vì Phạm Lăng Vũ giải vây.

Hắn một câu không cẩn thận, liền đem sai lầm của thằng bé mang đi qua luôn, cũng làm cho bất mãn trên mặt của Phạm phu nhân lớn hơn.

“Đồ vật của em đều không có việc gì cả.” Tống Dư Hàm liếc nhìn Phạm Trình Trạch một cái. Hắn bị ánh mắt cô liếc tới làm chột dạ lên.

Biết Tống Dư Hàm đặt ở thư phòng, nhiều thứ đối với nàng cực kỳ quan trọng, chính là Phạm Trình Trạch cũng không đành lòng trách cứ Phạm Lăng Vũ, rốt cuộc là đã chịu ảnh hưởng của Phạm phu nhân. Phạm Trình Trạch cũng cảm thấy tiểu hài tử bướng bỉnh một chút là thực bình thường, chậm rãi dạy dỗ thì tốt rồi.

Hơn nữa Phạm Trình Trạch lại thương tiếc Phạm Lăng Vũ từ nhỏ liền không có nuôi dưỡng ở bên cạnh chính mình, đối với thằng bé càng là đau lòng hơn.

“Nếu đồ vật của con đều không có việc gì thì thôi. Tiểu Vũ cũng không phải cố ý làm loạn thư phòng, con cũng không đến nỗi vì một chút chuyện nhỏ như vậy liền trách cứ thằng bé?” Phạm phu nhân ngữ khí có chút nghiêm khắc, thậm chí mang theo một tia cảnh cáo. Tống Dư Hàm lòng dạ không khỏi quá hẹp hòi đi, tuy rằng Phạm Lăng Vũ không phải Tống Dư Hàm sinh ra, nhưng lại là con cháu của Phạm gia.

Tống Dư Hàm nhìn Phạm phu nhân trong mắt mang theo một tia bất đắc dĩ cùng ủy khuất: “Mẹ, con biết Tiểu Vũ không phải cố ý, chính là Tiểu Vũ đã làm sai chuyện gì, mẹ cũng không thể vẫn luôn bao che cho nó được.”

“ Mẹ như thế nào bao che Tiểu Vũ? Nếu con đều biết Tiểu Vũ không phải cố ý, còn ngay trước mặt ta trách cứ thằng bé, con đây là có ý tứ gì?” Phạm phu nhân đã có chút không kiên nhẫn, trong mắt toát ra một tia hỏa khí.

Còn không phải là một ít đồ vật bị Phạm Lăng Vũ làm rối loạn sao? Có cái gì mà phải làm lớn chuyện lên như thế?

Phạm phu nhân một bên nói một bên trấn an Phạm Lăng Vũ, liền lo lắng thằng bé sẽ bị Tống Dư Hàm làm cho sợ hãi.

Từ lúc Tống Dư Hàm đi mà quay lại, Phạm Lăng Vũ vẫn luôn cúi đầu không nói gì hết.

Tống Dư Hàm thoạt nhìn có chút đau đầu mà sờ sờ thái dương chính mình: “Mẹ, con không có ý tứ gì cả, con bất quá là lo lắng Tiểu Vũ còn tiếp tục đi xuống như vậy, về sau sẽ ở bên ngoài gặp rắc rối. Mẹ nguyện ý chiều chuộng thằng bé đương nhiên là quá tốt rồi, bất quá cũng không thể nuông chiều nó quá mức.”

Phạm Trình Trạch đối với điều mà Tống Dư Hàm nói rất đồng ý, nhưng hắn ta cùng Phạm phu nhân giống nhau, đồng dạng không cho rằng lần này Phạm Lăng Vũ làm là sai lầm.

“Dư hàm, bản thân mẹ sẽ có chừng mực, em không cần lo lắng quá đâu.” Phạm Trình Trạch khuyên Tống Dư Hàm: “Anh tin tưởng Tiểu Vũ là đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ không ở bên ngoài gặp rắc rối.”

Trước mắt chuyện quan trọng nhất, chính là bình ổn tranh luận của hai người Phạm phu nhân cùng Tống Dư Hàm.