Tɧẩʍ ɖυng thích thú nhìn anh ta một lượt, sau đó vỗ nhẹ lên ngực rắn chắc của Phùng Dương: “Cậu không ngại yêu chị em, nhưng tôi ngại yêu kiểu cô cháu. Cậu trai trẻ, con trai tôi còn lớn cỡ tuổi cậu đấy!”
Phùng Dương bị nghẹn đến mặt xanh tái, nhìn Tɧẩʍ ɖυng trân trối. Anh ta không nghi ngờ lời cô nói, vì phụ nữ sẽ không vô cớ mà tự nói mình già hơn mười mấy tuổi.
Tɧẩʍ ɖυng bật cười trước vẻ mặt biến sắc của anh ta, lắc đầu, thong thả bước về chỗ chiếc ô che nắng của mình, nằm xuống ghế dài, uống một ngụm nước, rồi lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng lướt qua vài cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của cha con Lưu Đông Sơn.
Theo tin tức từ Lão Giả, hôm qua Trương Viện Viện đã đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện có thai bảy tuần. Tối qua, cha con Lưu Đông Sơn còn đưa mẹ con Trương Viện Viện đi ăn mừng lớn. Còn lý do họ liên tục gọi điện cho cô bây giờ thì không cần nghe điện thoại Tɧẩʍ ɖυng cũng biết.
Dù sao thì đứa bé cũng đang ở trong bụng của Trương Uyển Uyển, Tɧẩʍ ɖυng chẳng việc gì phải vội. Cô từ tốn mở trang web, lướt đọc vài bản tin, và chẳng bao lâu sau, điện thoại lại tiếp tục reo.
Lần này là tin nhắn WeChat, Tɧẩʍ ɖυng mở ra, là tin nhắn từ Lưu Đông Sơn: “A Dung, em đã đi chơi ở Hải Nam ba tháng rồi, khi nào em về?”
Tɧẩʍ ɖυng không hề đùa với luật sư Diệp, sau khi thỏa thuận xong với Lão Giả, cô lập tức mang theo giấy tờ và những món đồ quý giá bay thẳng đến Hải Nam. Ở đó cô đã nghỉ ngơi tận ba tháng, mỗi ngày đi làm SPA, bơi lội, lặn biển, vui chơi không biết mệt.
Ba tháng này, Tɧẩʍ ɖυng không chỉ chơi bời mà còn tìm đến chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên giảm cân, tiến hành thay đổi toàn diện bản thân.
Tiền như nước chảy không ngừng ra khỏi túi, nhưng kết quả cũng rõ rệt, trong ba tháng, cô đã giảm được hơn 9 kg, từ một thân hình xập xệ, thừa mỡ biến thành vóc dáng săn chắc, khác biệt hoàn toàn. Làn da cô căng mịn, thậm chí có cả cơ bụng.
Nhìn cô bây giờ, người ta sẽ nghĩ cô trẻ hơn 10-20 tuổi. Hình tượng bà vợ già nua mà chồng cô quen thuộc đã thay đổi đến mức có thể giờ đứng trước Lưu Đông Sơn, anh ta cũng không nhận ra cô.
Dĩ nhiên, mọi khoản chi tiêu này, Tɧẩʍ ɖυng đều tính hết cho Lưu Đông Sơn. Mỗi khi quẹt thẻ, cô lại chụp hóa đơn gửi cho anh ta, để mỗi khi anh ta tìm đến cô, cô có thể dễ dàng ném đống hóa đơn đó vào mặt anh.
Lần này cũng không ngoại lệ, vừa nhận tin nhắn của Lưu Đông Sơn, Tɧẩʍ ɖυng gửi luôn hóa đơn mua vài chiếc túi hàng hiệu hôm qua, kèm cả ghi chú nạp tiền thẻ thành viên SPA.
Nhìn đống hóa đơn đó, Lưu Đông Sơn nhíu mày thật sâu. Từ sau khi chuyện của Lưu Bân và Trương Uyển Uyển bị bại lộ, Tɧẩʍ ɖυng như biến thành một người khác, không còn tiết kiệm và hiền lành như trước. Suốt ba tháng qua, cô tiêu tiền như nước, ở phòng tổng thống của khách sạn năm sao, mua hàng chục chiếc túi xách hàng hiệu, quần áo, mỹ phẩm đắt đỏ, thay đổi liên tục.
Chỉ trong ba tháng mà đã tiêu tốn mấy triệu. Dù rằng khoản tiền này chưa đủ để làm Lưu Đông Sơn khốn đốn, nhưng nhìn bà vợ vốn xuất thân nghèo khó tiêu xài phung phí thế này, anh ta không khỏi xót ruột.
Ngần ngừ một lúc, anh ta gọi điện cho Tɧẩʍ ɖυng: “A Dung, anh sẽ chuyển cho em một triệu, ngày mai em về đi, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”