Chương 7

Nếu Lưu Đông Sơn biết một triệu mà ông ta vừa chuyển cho cô lại bị cô dùng để theo dõi chính ông ta, không biết mặt ông ta sẽ trông thế nào nhỉ.

Tɧẩʍ ɖυng chống cằm, thích thú nghĩ ngợi.

Lão Giả không vội vàng đồng ý, ông ta giữ lấy tờ giấy rồi hỏi: “Cụ thể cô muốn tôi điều tra gì?”

“Tôi muốn ly hôn với Lưu Đông Sơn, cần tìm chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ của ông ta, và xem ông ta đã chi tiền cho tình nhân mua những món đồ xa xỉ nào.” Tɧẩʍ ɖυng cười nói. Một triệu không phải là con số nhỏ, cô chẳng lo Lão Giả không nhận vụ này.

Nghe xong, Lão Giả thở phào nhẹ nhõm. Bắt quả tang nɠɵạı ŧìиɧ và giúp người ta bắt gian tại trận là sở trường của ông ta. Ông cất tờ giấy đi, nhấp một ngụm cà phê: “Được, tôi nhận vụ này.”

Tɧẩʍ ɖυng nâng tách cà phê đẩy về phía trước mặt Lão Giả, nở nụ cười rạng rỡ: ! Hợp tác vui vẻ, tôi đợi tin tốt từ anh!”

Bầu trời trong xanh như được gột rửa, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống mặt nước lấp lánh, gợn sóng nhè nhẹ làm hồ bơi xanh biếc thêm phần huyền ảo.

Đột nhiên, một bóng người nhanh nhẹn từ xa lao tới, phá vỡ mặt nước, bắn tung những giọt nước lóng lánh. Ngay sau đó, một người phụ nữ với thân hình hoàn hảo, mặc bộ đồ bơi liền thân màu xanh, bước lên bậc thang ra khỏi hồ bơi.

Làn da cô trắng mịn như ngọc thạch, dưới ánh nắng như thể phát sáng. Đôi chân dài, thon gọn và cân đối, khiến ánh mắt mọi người không tự chủ được mà dõi theo cô. Nhưng cô dường như chẳng mảy may để ý, tháo chiếc kính bơi ra, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài, những giọt nước trong suốt theo từng lọn tóc tung bay, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra những ánh sáng bảy màu.

Quả là một cảnh đẹp mê hồn!

Những người đàn ông đang nghỉ dưỡng dưới bóng cây dừa nhìn thấy một mỹ nhân như vậy không khỏi bồn chồn.

Một chàng trai trẻ chừng hơn hai mươi tuổi, với cơ bụng sáu múi, đeo kính râm, cầm hai ly nước trái cây tiến đến, giống như một con công đang xòe đuôi khoe sắc. Anh ta đưa một ly cho người phụ nữ, tự cho rằng mình rất phong độ, vuốt ngược mái tóc: “Người đẹp, cô đi du lịch một mình à?”

Ba ngày trước, Phùng Dương đã để mắt đến người phụ nữ trưởng thành quyến rũ này. Cô ấy ở cùng khách sạn với anh ta, mỗi buổi chiều lại đến bơi vài vòng ở hồ bơi ngoài trời của khách sạn.

Phùng Dương đã quan sát kỹ, cô ấy luôn đi một mình. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà lúc nào cũng đơn độc, chắc chắn là đang độc thân. Nếu có một cuộc gặp gỡ lãng mạn thì sao nhỉ? Phùng Dương nhếch môi, ánh mắt kén chọn không chút che đậy lướt qua làn da trắng nõn của người phụ nữ, ánh mắt đầy lửa nóng.

Bị một gã trai trẻ có thể làm con mình nhìn chằm chằm như thế, khóe miệng Tɧẩʍ ɖυng khẽ cong lên, cô tháo kính râm khỏi sống mũi, nhướng mày nhẹ chỉ vào vết chân chim ở khóe mắt mình: “Cậu trai trẻ, nhìn kỹ vào!”

Lúc này, Phùng Dương mới nhận ra, người đẹp này có vẻ lớn tuổi hơn anh tưởng, xung quanh mắt đã có những nếp nhăn nhỏ, dấu hiệu của thời gian. Nhưng điều đó không làm giảm đi sự quyến rũ của cô, ngược lại còn khiến cô thêm phần chín muồi và đằm thắm.

Phùng Dương gõ ngón tay lên ly nước, cười tít mắt nói: “Chị à, ra ngoài vui chơi thì coi như làm quen thêm bạn bè đi. Thời buổi này tình yêu đâu phân biệt tuổi tác, tình chị em còn là mốt đó!”