Để xoa dịu vợ, Lưu Đông Sơn hào phóng chuyển một triệu vào tài khoản của Tɧẩʍ ɖυng qua ngân hàng trực tuyến. Số tiền này đủ để cô đi chơi thoải mái, mua vài chiếc túi xách, chơi vui vẻ một thời gian thì cơn giận có lẽ cũng sẽ nguôi ngoai.
Khi nhận được tin nhắn thông báo từ ngân hàng, Tɧẩʍ ɖυng hờ hững bĩu môi. Lưu Đông Sơn đúng là keo kiệt, sẵn sàng chi hàng trăm triệu, thậm chí cả tỷ để mua nhà, mua xe cho tình nhân, thế mà vợ muốn đi du lịch lại chỉ cho có chút tiền như vậy.
Nhưng dù sao ít cũng là tiền, Tɧẩʍ ɖυng nhanh chóng cất điện thoại vào túi áo. Ngước lên, cô bắt gặp ánh mắt đánh giá của luật sư Diệp.
Cô khẽ nhướng mày, cười mà như không cười nhìn anh ta: “Còn chuyện gì nữa à?”
Luật sư Diệp đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi: “Thẩm tiểu thư thực sự muốn đi du lịch ở Hải Nam?”
Tɧẩʍ ɖυng kéo chặt chiếc áo phao cồng kềnh trên người, mỉm cười đáp: “Tất nhiên rồi, không lẽ anh nghĩ tôi đùa? Thời tiết lạnh thế này, đi Hải Nam tránh rét là một lựa chọn tuyệt vời.”
Có vẻ không ngờ cô còn có tâm trạng như vậy, luật sư Diệp im lặng hai giây rồi mỉm cười: “Đúng vậy, chúc Thẩm tiểu thư có một kỳ nghỉ vui vẻ.”
Người này thật thú vị, nghĩ đến việc cả hai giờ đã ở cùng chiến tuyến, Tɧẩʍ ɖυng khựng lại khi đang định bước lên taxi, rồi nói với tài xế lời xin lỗi. Sau đó cô đóng cửa xe lại, quay về phía luật sư Diệp: “Anh có quen biết thám tử tư nào kín miệng, làm việc đáng tin không? Giới thiệu cho tôi một người.”
Luật sư Diệp ngạc nhiên liếc nhìn Tɧẩʍ ɖυng, nhắc nhở cô: “Chưa được sự đồng ý của đối phương mà tự ý ghi âm hoặc chụp ảnh là hành vi bất hợp pháp. Những tài liệu ghi âm hay ảnh chụp bằng cách này không thể sử dụng làm bằng chứng.”
Tɧẩʍ ɖυng mỉm cười gật đầu: “Tôi biết, thứ này tôi có cách sử dụng khác.”
Biết mà cô vẫn đi thuê thám tử tư! Luật sư Diệp không thể thuyết phục được thân chủ của mình, đành phải lấy cuốn sổ tay ra, xé một tờ giấy và viết xuống một cái tên cùng số điện thoại, sau đó đưa cho Tɧẩʍ ɖυng: “Cô cứ tìm người này là được.”
Tɧẩʍ ɖυng nhận lấy tờ giấy, nhìn qua thì thấy tên trên đó là của thám tử tư, có lẽ là tên giả, gọi là Lão Giả.
“Cảm ơn.” Tɧẩʍ ɖυng vẫy vẫy tờ giấy rồi bước lên xe taxi.
Vừa khi xe lăn bánh, cô liền bấm số trên tờ giấy, hẹn gặp Lão Giả tại một quán cà phê.
Lão Giả là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, bụng phệ, nụ cười trông như Bồ Tát Di Lặc, nhưng đôi mắt híp thành một đường mảnh luôn tỏa ra vẻ sắc sảo, khiến người khác không dám coi thường.
Tɧẩʍ ɖυng không vòng vo, vào thẳng vấn đề khi vừa gặp mặt: “Tôi muốn anh theo dõi hai người này, mỗi ngày họ gặp ai, làm gì, đều ghi chép lại từng chi tiết rồi gửi vào email cho tôi.”
Lão Giả cầm tờ giấy bằng đôi tay ngón tay bị vàng vì khói thuốc, quét mắt qua một lượt. Trên giấy ghi hai cái tên: "Lưu Đông Sơn" và "Lưu Bân".
Lưu Đông Sơn là một doanh nhân tư nhân khá nổi tiếng ở thành phố A, Lão Giả đã từng nghe qua, nhưng cái tên Lưu Bân thì rất xa lạ. Ông ta gõ gõ tờ giấy, ngón tay dừng lại ở chỗ tên Lưu Bân: “Hai người này có quan hệ gì?”
“Cha con,” Tɧẩʍ ɖυng lạnh nhạt đáp, “Tôi sẽ trả trước anh mười vạn. Anh theo dõi họ trong năm tháng, nếu xong việc, tôi sẽ trả thêm chín mươi vạn nữa! Nếu có thông tin gì đặc biệt hữu ích, tôi sẽ thưởng riêng.”