Buổi sáng ngày thứ hai, Lâm Thanh Việt gọi Khúc Ngư thức giấc, để cậu mặc vào y phục của Thanh Viễn Môn.
Khúc Ngư tùy ý Lâm để Thanh Việt thay cậu mặc quần áo, rũ mắt, tâm tình có chút khẩn trương.
Đợi lát nữa nên trực tiếp khóc lóc chạy đi, hay là cắn môi giả vờ chịu đựng đây. Khúc Ngư cẩn thận cân nhắc ở trong lòng.
Lúc này đúng lúc mặt trời lên cao, bên trong rất nhiều đệ tử đang luyện kiếm, thi đấu ở trên sân.
Bọn họ thống nhất mặc một bộ xiêm y màu trắng, phong thần tuấn dật. Rất nhiều người khi nhìn thấy Lâm Thanh Việt thì lập tức buông kiếm trong tay xuống, cung kính hô lên: “Đại sư huynh.”
“Không cần đa lễ.” Lâm Thanh Việt xua xua tay.
Khúc Ngư nhắm mắt đi theo phía sau hắn, yên tĩnh giống cái đuôi nhỏ.
Rất nhiều người cũng thấy cậu, dẫn tới một loạt ánh mắt tò mò khác nhau, chỉ là Khúc Ngư cúi đầu, bọn họ xem không rõ. Hơn nữa cậu đi theo đại sư huynh, cũng không ai dám mở miệng.
Ánh mắt Lâm Thanh Việt trở nên âm trầm, lại nhanh chóng thay đổi sang gương mặt tươi cười ôn nhu, nói với Khúc Ngư: “Ngươi ở chỗ này không được đi lại, ta đi tìm chưởng môn nói chút chuyện.”
Đôi mắt Khúc Ngư kịch liệt co rút, vậy mà vai chính lại muốn để một mình cậu ở lại. Không đợi cậu làm ra hành động gì níu giữ, Lâm Thanh Việt đã gọi ra phi kiếm rồi bay đi.
Cậu không có chỗ dựa, không có chỗ có thể trốn, đành phải xám xịt mà chạy đến một góc, ý đồ thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình. Chỉ là vẫn có đệ tử chú ý tới cậu.
Một đệ tử nội môn có khuôn mặt tuấn lãng và làn da màu đồng đi tới. Hắn mở miệng, nhưng ngoài ý muốn ngữ khí lại rất ôn hòa: “Ta tên Trình Sơn. Ngươi là từ đâu tới đây? Sao ta chưa từng gặp qua ngươi?”
Khúc Ngư chớp mắt nhìn hắn, không nói lời nào. Vốn tưởng rằng đệ tử này sẽ tức giận, ai ngờ hắn lại hỏi một câu: “Sao ngươi lại không nói lời nào vậy?”
Lúc này Khúc Ngư mới chỉ vào yết hầu của mình, tỏ vẻ bản thân không thể nói chuyện.
Trình Sơn gãi gãi đầu: “Xin lỗi, ta không biết ngươi không thể nói chuyện."
Khúc Ngư tiến sát lại gần hắn, chỉ vào miệng mình để hắn nhìn khẩu hình của mình, nói: Ta là người hầu của đại sư huynh.
Ai ngờ khuôn mặt màu đồng của Trình Sơn lại đột nhiên đỏ bừng, ho khan hai tiếng rồi tránh đi ánh mắt của cậu, “Miệng của ngươi rất đẹp… Nhưng mà chúng ta phải chú ý đúng mực, không thể tiến lại gần như vậy.”
Khúc Ngư:?
Một lát sau Trình Sơn mới thật cẩn thận quay đầu xem cậu, “Vết thương trên mặt của ngươi từ đầu mà có?”
Khúc Ngư trong lòng căng thẳng, sắp đến rồi, sắp bắt đầu trào phúng dung mạo xấu xí này rồi. Cậu lập tức cúi đầu, giả bộ dáng vẻ ảm đạm đáng thương, hàm răng cắn chặt môi dưới, chuẩn bị đón nhận những lời chán ghét tiếp sau đó.