Trước mắt, Khúc Ngư đã đến cốt truyện được Lâm Thanh Việt cứu rồi, chỉ là… sau khi thấy rõ người hôn môi cậu trước mắt là ai, bộ não của Khúc Ngư lập tức trở nên trống rỗng. Tuy nói trong quá trình sẽ xuất hiện rất nhiều sự kiện ngẫu nhiên phát sinh, nhưng, vì sao vai chính lại hôn cậu?
Lâm Thanh Việt nhận thấy cậu đã tỉnh, cũng không có chút xấu hổ, thoải mái hoàng phóng dời khỏi môi cậu, hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
Khúc Ngư chỉ chớp chớp mắt, cũng không nói chuyện, trong đôi mắt ngây thơ trong suốt giống như một con nai nhỏ, lông mi run rẩy.
Cậu nhút nhát sợ sệt vươn tay ra, nhẹ nhàng kéo tay áo của Lâm Thanh Việt lại, viết từng nét chữ trong lòng bàn tay của Lâm Thanh Việt.
-Ta không sao, cảm ơn ngươi.
Bàn tay của Lâm Thanh Việt giật giật, biểu cảm hơi khác thường. Ngón tay của người câm nhỏ thật mềm mại, khi nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay của hắn có xúc cảm thật ngứa.
Hắn hồi phục tinh thần lại, giả vờ mộ dáng vẻ lương thiện, quan tâm hỏi: “Vì sao ngươi bị thương? Chuyện gì đã xảy ra?”
Có vẻ như các kịch bản đều viết vai chính đều lương thiện như thế, lúc nãy hôn cậu chắc là muốn độ khí? Khúc Ngư cảm thấy không có chỗ nào khác thường, nhưng vẫn tiếp tục diễn. Cậu rũ mắt, có vẻ hơi bi thương, nước mắt chảy xuống gò má.
Lâm Thanh Việt nhìn đau lòng, lập tức tiến sát lại gần giúp cậu lâu nước mắt, còn dịu dàng khuyên nhủ, an ủi nói: “Tại ta không tốt, đừng đau lòng. Để ta đoán xem, những người đó đều là người nhà của người sao?”
Khúc Ngư nhẹ nhàng gật gật đầu, cả người dựa vào trong l*иg ngực của Lâm Thanh Việt. Lâm Thanh Việt cảm thấy mình đang ôm một viên ngọc mềm, nhịp tim cũng tăng nhanh hơn. Người câm nhỏ, sao không có chút đề phòng như vậy, lỡ gặp người khác xấu xa thì phải làm sao đây?
Hắn đã dùng linh khí kiểm tra cơ thể của người câm nhỏ từ trước, không có linh căn, kinh mạch cũng tắc nghẽn đến cực điểm, người này chỉ là một người phàm. Nhưng người phàm thì đã làm sao? Người câm nhỏ của hắn, sẽ không cho bất cứ kẻ nào bắt nạt.
Khúc Ngư vừa đến thế giới này, không hề có năng lực tự bảo vệ mình. Vì để đảm bảo bản thân có thể sống đến lúc đáng chết, cậu chọn một kế hoạch trong sổ tay của nhiệm vụ giả - giai đoạn trước giả vờ nhu nhược trước, ôm đùi nhân vật chính.
“Trước tiên, ngươi có thể ở lại động phủ của ta tĩnh dưỡng thật tốt được không? Qua một đoạn thời gian nữa, ta sẽ sắp xếp một thân phận trong môn phái cho ngươi.” Lâm Thanh Việt dịu dàng nói với cậu.
Khúc Ngư ngước mắt nhìn hắn, trong mắt toàn là tình cảm ái mộ và cảm kích. Ngón tay của Lâm Thanh Việt khẽ giật giật, ngực của hắn phồng lên xúc động đập loạn xạ.
Sao lại đáng yêu như vậy.